Tô Hữu Điềm cứng cổ, cố giữ vững không để tiền rơi xuống. Cô nước mắt lưng tròng nói: "Sao lại đối xử với em như vậy, không phải em đã bảo một triệu là nói đùa rồi à!"
Viên Duy xoay người, lấy từ tủ đầu giường xuống một ly rượu đỏ, ung dung thong thả lắc lắc trong tay.
"Em nghĩ tôi sẽ tin?"
Tô Hữu Điềm chỉ biết rưng rưng nhìn anh.
Viên Duy không bị dáng vẻ cô đả động gì đến, ánh mắt nhìn cô chằm chằm không rời, chậm rãi nhấp một ngụm rượu đỏ.
Tô Hữu Điềm không hiểu sao cứ cảm thấy mình như đồ nhắm rượu...
Tô Hữu Điềm nói: "Nếu anh chồng một trăm tầng, cổ em sẽ gãy mất."
Viên Duy cụp mắt xuống, lấy từ trên giường một xấp tiền, thả vào lòng mình rồi chậm rãi bỏ lên đầu Tô Hữu Điềm.
Vừa bỏ vừa nói: "Tôi xếp được bao nhiêu, em sẽ được lấy bấy nhiêu."
Tô Hữu Điềm khóc không ra nước mắt: "Em từ bỏ được không?"
Viên Duy đáp: "Không thể."
Nói xong, anh lại đặt lên một xấp.
Cổ Tô Hữu Điềm có chút tê mỏi, cô không dám động đậy xíu nào, chỉ dám liếc Viên Duy: "Em phải làm thế nào anh mới bằng lòng tha cho em?"
Con ngươi Viên Duy dưới ánh đèn trong như nước, anh nói: "Em tự kiểm điểm đi. Nếu nói đúng, tôi sẽ tha cho em."
Tô Hữu Điềm nghe thấy, lập tức bày ra vẻ mặt nhăn nhó: "Em sai rồi, em sai rồi, sau này em không nói những lời đó nữa."
Viên Duy ngả lưng dựa vào đầu giường phía sau, hỏi: "Lời gì?"
Tô Hữu Điềm: "Vì một triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509385/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.