" Dạ Phong, tối qua tôi mơ thấy chị cậu. Cô ấy cười thật tươi bảo tôi và cậu phải sống tốt. Đừng nhớ chuyện cũ!" 
Lục Bảo mang một bó hoa cúc đặt trước mộ của Dạ Lam. Lục Bảo vẫn ôn nhu:  
" 10 năm rồi nhưng chị cậu, cô ấy vẫn ở đây trong hồi ức của tôi. Vẫn nụ cười ấy như mới ngày hôm qua thôi!" 
Dạ Phong quay sang nhìn Lục Bảo:  
" Anh nên tìm ai khác…!" 
Lục Bảo cười nhẹ nhàng, ánh mắt anh vẫn nhìn vào tấm hình của Dạ Lam:  
" Thế còn cậu? Sao không tìm cho mình một người ở bên cạnh?"  
Dạ Phong không trả lời Lục Bảo. Cả hai rơi vào im lặng… 
Trên ngôi mộ ấy là tấm hình Dạ Lam, cô cười thật tươi. Nét xuân xanh vẫn còn đó. Một Dạ Lam khắc cốt ghi tâm của Lục Bảo. Một người chị yêu quý của Dạ Phong.  
Họ không phải là anh em, cũng không phải là bạn thân. Họ không thân lắm nhưng họ có một điểm chung là cùng yêu quý Dạ Lam.  
" Dạ Lam, em trai của em hơn tuổi em rồi kìa", Lục Bảo cười nhìn ảnh của Dạ Lam. Anh quay sang nhìn Dạ Phong căn dặn:  
" Cậu mau tìm một người ở cạnh chăm sóc đi. Cũng không còn trẻ nữa!" 
Năm nay, Dạ Phong 28 tuổi. Cách đây 10 năm. Chị anh 20 tuổi, anh chỉ mới 18 tuổi thôi. 
" Dạ Lam, chị vẫn 20 tuổi 10 năm rồi!"  Trong đáy mắt anh hiện lên vẻ chua xót. 
10 năm không ngắn cũng không gọi là quá dài. Nhưng 10 năm nay, những hình ảnh chị anh ôm chặt anh để bảo vệ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-em-yeu-em/256087/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.