Khung cảnh lại chuyển về hành lang tối tăm như mực, Ngọc Phương thẫn thờ đứng ngay ngoài cánh cửa gỗ ban nãy. Đoạn ký ức vừa rồi khiến cô vừa khiếp sợ lại vừa căm phẫn, nắm tay của Ngọc Phương siết chặt, run lên bần bật.
-Con người vốn dĩ ích kỷ, nếu phải lựa chọn giữa sống và chết, có mấy ai muốn hi sinh bản thân mình để cho người khác cơ hội sống.
Tiếng của Kim Chi vang lên bên tai khiến Ngọc Phương sực tỉnh. Cô quay qua nhìn Kim Chi, định nói gì đó nhưng lại thôi. Ngọc Phương nhìn qua cánh cửa kế bên. Cánh cửa này khác với cánh cửa ban đầu cô đã mở, nó có một cửa sổ nhỏ ở phía trên.
-Các cánh cửa này là ký ức mở của em, em có thể nhìn qua cửa sổ nhỏ ở ngay trên cửa để xem. Nếu ...
Kim Chi chỉ tay vào cửa số nhỏ phía trên rồi nói tiếp:
-... em nhìn qua bằng cánh cửa sổ nhỏ, chị sẽ không xem được phần ký ức đó. Nhưng nếu Phương mở cả cánh cửa ra thì chị cũng sẽ xem được những gì mà em chứng kiến. Lưu ý với Phương một điều, Đặng Kim Chi này có biệt tài vẽ truyền thần rất chân thật và trí nhớ của chị không hề tệ.
Ngọc Phương hiểu điều Kim Chi muốn cảnh báo đó chính là gì. Cô nhìn qua cánh cửa sổ nhỏ, xem một hồi rồi đẩy mở toang cả cánh cửa ra. Ngay lập tức khung cảnh tối tăm lập tức biến mất, thay vào đó là gương mặt của một bà thím hiền lành đang tươi cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3724701/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.