-Một ngàn quan đối với nghĩa phụ cũng chẳng phải số tiền lớn, hà cớ gì người lại cho gọi Tiêu Dao?
Nghe Ngọc Phương đột nhiên hỏi, Trương Phúc Loan lắc đầu, từ tốn đáp:
-Vấn đề không phải ở chỗ một ngàn quan, mà là ở chỗ lần này bà ta dám đến xin gặp ta để hỏi mượn số tiền ấy.
Thời ấy một quan bằng một ngàn đồng kẽm, cứ một trăm đồng được gọi tắt bằng một "tiền". Trị giá quy đổi nói cho dễ hình dung thì ba trăm đồng tương đương ba tiền có thể mua được một con gà béo. Dân gian lúc bấy giờ có một bài thơ lục bát kể chuyện cô vợ cầm một quan tiền đi chợ về trình bày cho chồng nghe:
-"Thoạt tiên mua ba tiền gà,
Tiền rưỡi gạo nếp với ba đồng trầu.
Trở lại mua sáu đồng cau,
Tiền rưỡi miếng thịt, giá rau mười đồng.
Có gì mà tính chẳng thông,
Tiền rưỡi gạo tẻ, sáu đồng chè tươi.
Ba mươi đồng rượu chàng ơi,
Ba mươi đồng mật, hai mươi đồng vàng.
Hai chén nước mắm rõ ràng,
Hai bảy mười bốn kẻo chàng hồ nghi.
Hăm mốt đồng đậu nấu chè,
Mười đồng nải chuối, chẵn thì một quan."
Thấy Ngọc Phương đột nhiên quan tâm đến chuyện này, Trương Phúc Loan liền giải thích tiếp:
-Người đàn bà này mấy năm nay đột nhiên nổi máu cờ bạc, đã đến phủ để vay mượn nhiều lần, số tiền càng lúc càng lớn. Hiện giờ đã đến mức dám trực tiếp đến xin gặp ta để hỏi mượn. Chuyện này xét ra về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3724702/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.