Ngọc Phương gỡ đôi tay Phục Thăng ra khỏi đôi vai mình. Cô lấy tay áo lau khô dòng nước mắt rồi mỉm cười nhìn vào đôi mắt của tình nhân, dịu dàng cất giọng:
-Không có gì đâu, anh đừng lo.
Phục Thăng ngơ ngác nhìn cô, không hiểu tại sao Ngọc Phương lại như vậy. Biết thế kể cái chuyện nằm mơ nằm mộng vớ vẩn này làm chi cho mệt. Hôm nay là ngày đến trình diện nhiệm sở mới, Phục Thăng định nói gì đó để an ủi cô rồi đi làm thì bất chợt có tiếng chuông điện thoại. Tên người gọi đến hiện lên hai chữ "Thanh Nhã", Ngọc Phương liếc qua nhìn thấy tên con gái liền liếc xéo Phục Thăng. Anh chàng cảnh sát của cô nhìn thấy ánh mắt ấy lại chẳng hiểu ý sao được, anh bật cười, nhấn chấp nhận cuộc gọi đến, không quên mở luôn loa ngoài để Ngọc Phương nghe chung.
Alo, Phục Thăng à? - Giọng cô gái tên Thanh Nhã vang lên, thanh âm của cô ta ở quãng rất caoTôi đây ạ. - Phục Thăng từ tốn trả lời.Hôm nay anh nhớ đến sớm hơn một chút, cấp trên muốn gặp chúng ta để trao đổi trực tiếp. - Giọng cô gái này vô cùng đặc biệt, càng nói đến cuối cầu thì thanh âm lại càng cao. Hơn nữa giọng cô ta lại rất đổi quen thuộc vớiNgọc Phương. Phục Thăng và cô ta nói với nhau thêm một lúc, chủ yếu là bàn về công việc nơi Tổng Bộ Cảnh Sát Quốc Gia. Ngọc Phương chăm chú nghe kĩ, không phải vì ghen tuông hay tò mò, mà là vì cô ta chắc chắn là người mà Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3544696/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.