Lòng Ngọc Phương dù như lửa đốt, nhưng vẫn cố buông một câu nói thản nhiên nhất có thể:
-Anh nói đi.
Phục Thăng thở dài, nhát gừng hỏi cô:
-Anh nói ra thì em có giận không?
Ngọc Phương nhún vai đáp:
-Nói rồi mới biết để xem có giận hay không, đây không hứa chuyện chưa xảy ra bao giờ.
Phục Thăng ậm à ậm ự, ngồi thừ ra một chút, đoạn lấy hết can đảm mới cất lời:
-Anh biết là bà cũng đang mong đám cưới này lắm, nhưng mà chắc phải ....
Ngọc Phương hỏi khế:
Chắc phải làm sao?Thì... Chắc tạm thời không thể làm đám cưới được...Ngọc Phương thở hắt ra, gánh nặng trong lòng đột nhiên được giải toả, xem ra lần này đúng là bất chiến tự nhiên thành. Đang đau đầu tìm cách hoãn binh với bà nội thì Phục Thăng lại nói ra câu này. Ngọc Phương suýt nữa không dằn lòng được đã muốn bật cười. Mà suy đi nghĩ lại một chút, khoan đã...
-Anh đang có ... CON NÀO PHẢI KHÔNG? - Ngọc Phương gầm lên.
Phục Thăng thầm kêu khổ, vội kêu lớn:
-Í, anh còn chưa nói hết, anh chỉ biết mình em, làm gì có con này con nọ...
Ngọc Phương lườm anh:
-Vậy tại sao lại đòi hoãn cưới?
Phục Thăng líu ríu lấy ra một đống giấy tờ để lên bàn rồi nói:
-Đây nè, em nhìn đi, đây là giấy chứng nhận anh được thăng chức, đồng thời được thuyên chuyển lên Tổng Bộ Cảnh Sát Quốc Gia.
Cộp, một chiếc thẻ to bằng lòng bàn tay rơi ra từ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/3544695/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.