Ngọc Phương đẩy cổng vào nhà, nhìn thấy Phục Thăng đang rút quần áo khô vào. Đang bỏ đồ vào thùng nhựa đặt dưới chân, Phục Thăng dừng lại, quay qua hỏi:
-Em đi xin việc thế nào rồi? Người ta có chịu nhận em không?
Ngọc Phương mỉm cười nhìn anh:
-Nhận chứ, để em phụ anh.
Nói xong, cô lại gần Phục Thăng rút đồ từ hai dây phơi căng ngoài vườn. Phục Thăng nhìn cô một lúc, khẽ chau mày:
-Anh thấy em buồn buồn, có chuyện gì hả?
Ngọc Phương lắc đầu, tay vẫn thoăn thoắt lấy từng cái áo, chiếc quần đang treo trên dây phơi xuống. Cô đáp:
-Đâu có gì, tự nhiên thấy buồn vậy thôi.
Phục Thăng gật đầu không hỏi nữa, mang đồ vào bên trong. Cả hai bày đồ ra giữa nhà, gấp gọn thành từng bộ, Phục Thăng vừa làm vừa nói:
-Cứ gấp lại trước, cách hai ba ngày thì gom đồ lại ủi một lần.
Ngọc Phương gật đầu:
-Em nhớ rồi, hôm nay anh về sớm hả?
-Ừ, hôm nay trực trưa, vả lại có một vụ án mạng trong khu vực của anh, sẵn tiện về nhà sớm nghiên cứu cho yên tĩnh.
-Án mạng là gì? - Cô thắc mắc.
Phục Thăng đáp:
-Là án có người chết, gọi chung là án mạng.
-Nghiêm trọng lắm sao?
Phục Thăng gật đầu:
-Người chồng trình báo khi về nhà đã thấy vợ mình bị đâm chết, đồ đạc tài sản mất sạch. Khu vực quanh đó vắng vẻ, lại không có camera quan sát, nên có khả năng cao là giết người cướp của.
Phục Thăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/2987830/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.