Ngọc Phương dỏng tai nghe ngóng tiếng xe từ xa vọng lại. Đúng xe của Phục Thăng rồi, cô vội vàng nhảy tót lên nệm, đắp chăn giả vờ ngủ say. Tiếng xe dừng lại, có tiếng mở khóa cổng lịch cà lịch kịch. Ngọc Phương nhắm nghiền mắt chờ đợi. Thế quái nào mà từ cổng bước vào nhà có mấy chục bước lại lâu thế nhỉ, làm cô sốt hết cả ruột. Ý, khoan đã, sao mình lại phải giả vờ ngủ, rồi tại sao lại sốt ruột như vậy. Thây kệ, lâu lắc lề mề quá thì chị đây ngủ luôn cho bỏ ghét.
Chợt nghe có tiếng mở cửa, Ngọc Phương ngồi bật dậy, cười tíu tít:
-Anh đã về.
Đáp lại chỉ là tiếng ậm à ậm ừ của Phục Thăng, anh cúi gầm mặt, định lủi vào nhà tắm. Linh cảm có chuyện không tốt, Ngọc Phương vùng dậy, chạy như bay đến ngăn anh lại, cô quát:
-Bị sao mà giấu giấu diếm diếm cái mặt thế kia?
-Không có gì, để anh đi tắm đã. - Phục Thăng quay mặt qua một bên lí nhí đáp, đoạn với tay mở cửa nhà tắm định chui vào trong.
"Rầm", Ngọc Phương tung cước đá bay luôn cánh cửa nhà tắm, làm Phục Thăng giật mình đánh thót một cái. Cô nổi giận quát:
-Đưa mặt bên kia cho em xem.
Không đợi anh phản ứng, Ngọc Phương lấy hai tay, một tay bợ cằm, một tay đặt lên má bên kia của anh, xoay mặt anh lại. Phục Thăng la oai oái:
-Á... đau, em nhẹ tay chút đi.
Nữa bên mặt kia sưng vù, trầy trụa te tua . .Vừa nhìn thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/2987828/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.