Tiệc tan, bà nội cho tài xế chở hai người về, mặc kệ cho Phục Thăng ra sức phản đối, bà chỉ mỉm cười đáp:
-Không thể để cháu trai và cháu dâu yêu quý đi về bằng taxi như khi đến được.
Phục Thăng thở dài, nhưng cũng đành chấp nhận, từ chối chỉ thêm mất thời gian vô ích. Xe bon bon trên đường, người tài xế tay lái khá chắc, nhưng lại chạy ở tốc độ vừa phải, không dám chạy nhanh dù về khuya đường rất vắng vẻ, không có một ai. Ngọc Phương nhìn gương mặt đăm chiêu của Phục Thăng, cô bật cười:
-Lúc đến cũng vậy, về cũng thế.
Phục Thăng quay qua nhìn cô, cau mày đáp:
-Em nhận lời bà nội về nhà vào dịp Tết quá quyết đoán...
-Nếu không em không đồng ý nhanh, anh sẽ từ chối. - Ngọc Phương mỉm cười.
Phục Thăng quay mặt qua nhìn cửa sổ trên xe, làu bàu:
-Ít nhất em phải hỏi anh có muốn hay không đã chứ.
Ngọc Phương nín cười, lấy tay đặt lên đầu gối Phục Thăng, xoa xoa mấy cái rồi khẽ nói:
-Anh đừng trẻ con như thế, gia đình vẫn mãi là gia đình. Đặng Gia có ra sao thì cũng là gia đình của anh, so với em thì đúng một trời một vực.
Phục Thăng đằng hắng mấy tiếng, không nói gì thêm. Dù sao anh cũng đã biết cô vốn là trẻ mồ côi, trong quá khứ lại là một sát thủ, nên "gia đình" mà cô nhắc đến hẳn cũng không tốt đẹp gì mấy. Bất chợt chiếc xe phanh gấp lại giữa đường, tiếng thắng xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dong-thoi-gian-de-tra-no-cho-anh/2987750/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.