Chương trước
Chương sau
Người đầu bếp cúi đầu đáp, giọng rung rung:

-Đại Tỷ, quả nhiên là tỷ, từ lúc tỷ bước xuống cầu thang, dù chỉ thấy từ xa, đệ đã tin chắc đó là tỷ...

Ngọc Phương gật đầu:

-Nhìn thấy món Bạch Liên Nhục dọn ra, ta cũng đoán là đệ.

Ngọc Phương nhìn kĩ gương mặt nữa quỷ nữa Phật kia, khẽ thở dài:

-Xem ra bây giờ bát đệ còn lớn tuổi hơn ta.

Bằng Tường cười, gương mặt của gã khi cười còn quái dị hơn so với bình thường, trông như nhân vật trong phim kinh dị:

-Đệ đã sống ở thế giới này hơn 45 năm, chẳng trách già hơn Đại Tỷ, năm đó...

Ngọc Phương phất tay ngăn gã nói tiếp:

-Ta biết chuyện đệ bị hành quyết cùng với ngũ muội rồi, không cần kể.

Bằng Tường kinh ngạc:

-Sao tỷ biết chuyện đó?

-Ta đã gặp ngũ muội trước đệ, đi ra vườn hoa sau nhà rồi nói chuyện, ở đây người qua lại nhiều.

Nói xong Ngọc Phương đi thẳng ra sau hoa viên, Bằng Tường lẽo đẽo theo sau. Lòng gã xốn xang không thể tả được, trong nhóm Âm Binh Thập Quỷ, chỉ có hai người thân thiết với gã là Ngọc Phương và Đàm Lưu Ly. Ngọc Phương bản lĩnh cao cường, lại đối xử với gã như một đứa em trai thực thụ, bảo vệ chăm sóc cho gã từ lúc chỉ là đứa bé lên năm nên Bằng Tường sớm đã xem cô như mẹ của mình. Còn Lưu Ly thì bản chất vốn biến thái, hơi điên loạn, vô cùng hợp cạ với hắn, nên khá thân thiết. Hơn nữa, chính vì hắn mà Lưu Ly mới bị bắt và hành quyết chung một lúc nên Bằng Tường luôn áy náy vì chuyện này, cho dù đó là sự kiện đã xảy ra ở kiếp trước. Ra đến hoa viên, Bằng Tường nhìn quanh không có ai, hắn cẩn thận hỏi nhỏ:

-Ngũ Tỷ bây giờ ra sao, tỷ ấy có trách đệ không?

Ngọc Phương cười lớn:

-Lưu Ly sống rất tốt, ả kể cho ta biết giây phút đầu rơi xuống đất còn lo lắng nhìn qua đệ.

Bằng Tường thở phào:

-Không giấu gì Đại Tỷ, năm đó cũng vì đệ bị Trần Thanh bắt được, Ngũ Tỷ không chịu nhảy xuống nước chạy trốn mà quay lại cứu đệ, khiến cho tỷ ấy bị liên lụy...

Ngọc Phương nghe thấy cái tên Trần Thanh liền lên tiếng:



-Một trong Ngũ Long của Phụng Thánh Quân ra tay, ngũ muội và đệ tuyệt đối không phải đối thủ. Chỉ tiếc ...

Ngọc Phương thở dài rồi nói tiếp:

-... Nếu thập đệ không bị kéo xuống sông thì dù cho là Trần Thanh cũng không sao bắt được hai người.

Bằng Tường gật đầu:

-Bọn chúng chắc hẳn có cài nội gián nên mới có thể phục kích đúng lúc ba người bọn đệ ở giữa sông.

-Ừ - Ngọc Phương mím môi, siết chặt nấm đấm - Bát đệ có từng nghi ngờ là ai làm nội gián không?

Bằng Tường trầm ngâm một lúc rồi đáp:

-Đầu óc đệ vốn đơn giản, chỉ có thể nghi ngờ một trong số sáu người còn lại trong Âm Binh Thập Quỷ chúng ta.

Ngọc Phương vỗ vai hắn:

-Là nghĩa phụ của ta, Trương Phúc Loan đó.

Bằng Tường giật mình:

-Sao... Sao có thể? Chúng ta vốn là tâm phúc của đại nhân mà.

Gương mặt Ngọc Phương trầm xuống, cô nói khẽ:

-Ta đã xem qua lịch sử vào thời kỳ đó, sau khi ta bị tia sét đánh trúng ở giữa sông mà lạc đến thời đại này, những năm sau này tình hình của ông ấy không được lạc quan lắm. Có thể ông ta đã thí chúng ta để đổi lại quyền lợi gì đó khi đang bị thất thế. Vả lại, ngươi nghĩ xem, Phụng Thánh Quân vốn là thuộc hạ của ai?

-Dĩ nhiên bọn chúng là người của chúa Trịnh, chúng ta đụng độ với bọn họ đã biết bao nhiêu lần cả ở Đàng Trong và Đàng Ngoài.

Ngọc Phương gật đầu:

-Vì lẽ đó, cho nên ta nghĩ năm đó Hoàng Ngũ Phúc dẫn quân vào nam, mượn cớ diệt Tây Sơn để xâm chiếm Đàng Trong. Để tránh hoạ diệt thân, nghĩa phụ có thể đã ngầm liên lạc với Hoàng Ngũ Phúc, thí mạng chúng ta chính là hành động thể hiện sự quy phục Đàng Ngoài của ông ta, cũng là để chứng minh Âm Binh Thập Quỷ không có quan hệ gì với nghĩa phụ.

-Nếu đúng như Đại Tỷ nói thì đại nhân thật sự ..... -Bằng Tường long sòng sọc đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi rít lên.

-Ông ta cũng đang ở thời đại này, lại còn đang từng bước trèo lên cao. - Ngọc Phương nói.



Bằng Tường rùng mình, cảm giác ớn lạnh, gai ốc nổi đầy người:

-Đệ nghe có mùi gió tanh mưa máu đang kéo đến gần.

Ngọc Phương gật đầu:

-Xem ra cũng có duyên kỳ ngộ, nếu đã được vào Đặng Gia thì bát đệ hãy chăm sóc, bảo vệ họ cho thật kỹ. Nhà họ Đặng này trong cả hai giới hắc bạch rất có vai vế, cho nên cũng có thể trở thành mục tiêu của nghĩa phụ.

-Vì sao? Chuyện ở thời đại này đệ không rõ lắm, đệ đang tận hưởng một cuộc sống thanh bình ở nơi này nên không chú ý gì xung quanh.

Ngọc Phương mỉm cười:

-Đặng Gia là người giữ thế cân bằng cho hai giới hắc bạch ở đất Sài Gòn. Nếu muốn gây rối loạn để tiện bề thao túng, chắc chắn nghĩa phụ sẽ nhắm đến Đặng Gia.

Bằng Tường gật đầu:

-Đệ đã hiểu, còn thanh niên ngồi kế tỷ khi nãy có phải là ...

-Là phu quân tương lai của ta. - Ngọc Phương cười cười.

Bằng Tường cúi đầu:

-Đệ sẽ làm hết sức việc Đại Tỷ căn dặn.

Ngọc Phương với tay lên xoa đầu hắn, để cho ai nhìn thấy cảnh này chắc cũng phải há hốc mồm ngạc nhiên, một cô bé tuổi chưa hai mươi, đẹp như thiên thần đang xoa đầu người đàn ông trung niên xấu như quỷ sứ.

-Bát đệ vẫn ngoan lắm, bây giờ chúng ta vào trong thôi, nói chuyện cũng đã lâu rồi.

Bằng Tường khẽ dạ một tiếng rồi đi theo sau Ngọc Phương quay vào gian bếp. Trước khi chia tay hắn, Ngọc Phương quay lại, mỉm cười nói nhỏ:

-Ngươi còn ăn thịt người không vậy?

Bằng Tường đỏ mặt, ấp a ấp úng một hồi rồi đáp khẽ:

-Ít lắm, chỉ những kẻ vô lại mà đệ ghét cay ghét đắng.

Ngọc Phương cười lớn, vẫy tay chào tạm biệt hắn rồi quay lại bàn tiệc.

./.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.