Âm thanh mở cửa vang lên. Tiểu An lê từng bước chân chậm rãi tiến về phòng của mình. Cô thuận tiện vứt tạm chiếc áo khoác vào ghế rồi đặt lưng xuống giường một cách đầy mệt mỏi. Từ lúc nhận được điện thoại, Tiểu An ra ngoài cũng gần ba tiếng chạy tới chạy lui nên cơ thể đã thấm mệt.
Cả người Tiểu An toàn người bụi đường bên ngoài. Cô muốn đứng dậy thay một bộ đồ mới mà đôi chân nặng nề không bước được. Đôi mắt Tiểu An nhìn vào một chỗ trên trần nhà, cứ như vậy mà dần dần hạ xuống, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên khiến Tiểu An giật mình tỉnh dậy. Cô nhíu mày lại đầy khó chịu rồi nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ cửa.
Cánh cửa phòng vừa mở, một bóng dáng nhỏ bé chạy đến ôm chầm lấy chân cô trong cơn ngái ngủ. Tiểu An bật cười cúi người xuống bế Nhược Động lên trên tay, hỏi.
– Có phải mẹ làm Đông Đông thức giấc rồi không?
Nhược Đông đưa tay dụi mắt rồi gật đầu mấy cái.
– Mẹ ơi, con ngủ với mẹ được không?
– Được chứ. Vào đây mẹ con mình cùng ngủ.
Tiểu An nhanh chóng đóng cửa lại rồi bế Nhược Đông lên trên giường. Cô để nó nằm kế bên mình, ôm gọn thân hình nhỏ bé trong lòng. Có lẽ do khi nãy về phòng cô đã sơ ý gây ra tiếng động mạnh khiến Nhược Đông giật mình nên nó mới chạy sang đây.
Nằm ôm con thế này, Tiểu An lại không còn cảm giác mệt mỏi. Cô nhìn khuôn mặt bầu bĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-vo-ho/394951/chuong-49.html