– Cô chủ, cậu chủ đã đợi cô 7 năm rồi.
Tiểu An như chết lặng trước câu nói của quản gia Lục.
Hạo Thiên đợi cô 7 năm, còn cô thì sao? Cô đã dành cả thanh xuân để yêu anh nhưng đổi lại thì được gì?
Vốn dĩ Tiểu An nghĩ sau quãng thời gian dài đằng đẵng ấy, Hạo Thiên đã có cho mình một hạnh phúc riêng nhưng hình như mọi chuyện không giống cô suy nghĩ. Và cho dù đến bây giờ anh vẫn chờ đợi cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa. Hai người đã chấm dứt từ lâu, sợi dây liên kết giữa cả hai chính là Nhược Đông.
Cô gặp anh, nói chuyện với anh, cho phép anh đến nhà chỉ đơn giản vì Nhược Đông ngoài ra chẳng vì lý do nào hết.
Đôi mắt Tiểu An đỏ hoe, sống mũi cay xè sụt sịt vài tiếng. Cô cố ngăn nước mắt không rơi, nghẹn ngào nói.
– Quản gia Lục, chuyện Hạo Thiên đợi tôi bao nhiêu năm bây giờ không còn quan trọng. Tôi và anh ấy, mỗi người đều có một cuộc sống riêng. Tôi không hy vọng hai chúng tôi có thể chung đường.
Dứt lời, Tiểu An cúi người chào ông rồi quay người rời đi.
Quản gia Lục đứng phía sau buông tiếng thở dài nhìn theo bóng Tiểu An khuất dần sau cánh cửa lớn. Ông đứng trầm ngâm một lúc rồi lại hướng mắt lên trên tầng lầu.
Từng bước chân chậm rãi vang lên nền đất lạnh lẽo. Không một tiếng gõ cửa, quản gia Lục cứ thế vào trong.
Căn phòng trống vắng, xung quanh bốn bề tĩnh lặng chỉ có Hạo Thiên ngồi trên chiếc ghế nhung đỏ. Không rượu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-vo-ho/394950/chuong-48.html