Hạ Miều bị Doãn Quân Viêm mang về Doãn gia, vốn dĩ cô nghĩ rằng khi tới Thượng Kinh sẽ cùng anh ta đường ai nấy đi, nhưng lại bị một câu của Doãn Quân Viêm đánh mất suy nghĩ đó.
Bây giờ cô không xu dính túi, cho dù muốn đi đâu cũng không được. Chỉ có thể nghe theo lời của Doãn Quân Viêm tới nhà anh ta ở nhờ, chờ khi có tiền hoặc là cách tốt hơn rồi hẵng nói.
Dù sao bọn họ cũng đều cho rằng cô đã chết, chỉ cần cô không xuất đầu lộ diện thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng lúc đi vào Doãn gia, Hạ Miều liền hối hận.
Một mảnh khu dân cư có quân đội canh gác, có thể ở trong này tuyệt đối là người dậm chân một cái là có thể chấn động cả Hoa Hạ. Từ trước tới nay cô không thích bị nhà cao cửa rộng trói buộc, xem ra cô phải nghĩ cách khác mới được.
Doãn Quân Viêm vẫn luôn âm thầm nhìn cảm xúc trên mặt Hạ Miều. Trong lòng anh hơi hơi nghi hoặc, ngay sau đó biến thành vô cùng tò mò, đây hẳn là nơi mà người phụ nữ nào cũng tha thiết ước mơ, cô ấy lại không thích? Còn chưa tới cửa, đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp tới tiếp đón. Bà ấy đi tới ôm lấy Doãn Quân Viêm, trong mắt hiện lên tình yêu thương: "Đã một tháng rồi cuối cùng cũng về nhà, nếu còn không trở lại mẹ sẽ kêu anh hai trói con về."
Người phụ nữ mở miệng chính là tức giận oán trách, chẳng qua đáy mắt lại là yêu thương vô cùng.
Doãn Quân Viêm cười lấy lòng nói: "Còn không phải biết mẹ lo lắng, con mới về sớm sao."
Người phụ nữ bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Doãn Quân Viêm một cái: "Chỉ biết nói lời ngon ngọt."
Doãn Quân Viêm cười cười, rồi sau đó đi đến kéo tay Hạ Miều.
"Cháu chính là Nhuỵ Nhuỵ sao? Trước khi trở về nó đã gọi điện thoại nói với dì rồi, cháu cứ yên tâm ở lại đây đi. Dì bảo đảm sẽ không có ai dám tới đây tìm cháu, về sau cứ coi nơi này trở thành nhà của mình, nhà của chúng ta không quy củ gì, cháu tùy thích là được." Không thể không nói mẹ của Doãn Quân Viêm là kiểu người chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra Hạ Miều không được tự nhiên, thậm chí có thể đoán được nguyên nhân.
Chẳng qua nếu ai biết được thân phận của bà ấy thì cũng sẽ không kinh ngạc, năm xưa khi Kiều Phù chưa lấy chồng là một nhân vật vô cùng nổi danh.
Khác với Doãn gia, Kiều gia là làm chính trị. Gia chủ của Kiều gia–cũng chính là ba của Kiều Phù, hiện giờ là người có máu mặt trong giới chính trị, đương nhiên, đây cũng không phải nguyên nhân khiến người khác chú ý tới Kiều Phù.
Đừng nhìn vẻ ngoài ôn nhu tao nhã, từ nhỏ bà ấy đã có tiếng là nam nhân, mãi cho đến khi lớn lên có khác biệt về thân thể, người ngoài mới biết được đây là vị thiên kim chứ không phải công tử.
Sinh ra trong gia đình chính trị nhưng lại không thích đùa bỡn triều quyền, mười chín tuổi đã tốt nghiệp khoa chính quy, dứt khoát cắt bỏ mái tóc dài, dấn thân vào quân doanh. Hành động này khiến lão gia tử của Kiều gia tức giận vô cùng, nhưng tính cách của Kiều Phù cũng thật kỳ quái, cái tốt không di truyền, lại cứ đi di truyền cái tính cứng đầu của lão gia tử, chuyện đã quyết định thì mười đầu trâu cũng không kéo lại được.
Cũng may là, chỉ trong ba năm ngắn ngủn đã phá được vô số án hóc búa, khiến cho đông đảo những người cấp cao chú ý tới.
Cũng bởi vậy, cùng ba của Doãn Quân Viêm–Doãn Huyền Đình tiến tới hôn nhân. Bây giờ mặc dù đã làm vợ người ta nhưng ở ngoài giới vẫn là người có tiếng tăm, làm cục trưởng công an hình sự cục điều tra.
Hạ Miều bị tính khí dễ gần của Kiều Phù làm cho trở tay không kịp, cô vẫn luôn cho rằng nơi nhà cao cửa rộng sẽ không có người thân thiết như thế tồn tại. Tuy thế, cô vẫn lễ phép trả lời. "Cảm ơn dì, trong khoảng thời gian này làm phiền dì rồi, chờ sau khi cháu tìm được nơi ở thì sẽ đi liền."
Kiều Phù lôi kéo Hạ Miều vào nhà, vừa đi vừa nói: "Không phiền không phiền, cháu muốn ở lại bao lâu cũng được."
Đây là lần đầu tiên con trai ở trước mặt bà nhắc tới phụ nữ, sao bà có thể không vui cho được. Đứa nhỏ này bởi vì căn bệnh năm đó mà vẫn luôn ôn ôn hòa hòa, nói thẳng ra là không hề quan tâm đến chuyện của mình, chuyện gì cũng để mặc cho người trong nhà sắp xếp.
Tuy rằng bà cùng ba nó ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Là người của đời sau nếu không biết tranh đoạt thì lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Bây giờ thì tốt rồi, con trai của bà hình như rất thích cô gái này , bằng không cũng sẽ không mang người ta về nhà. Nếu đã mang về, bà phải nghĩ cách giữ người lại. Đi vào nhà ăn, trên bàn cơm đã bày đầy một bàn thức ăn, mà người ngồi ở chủ vị là một ông lão gần năm mươi tuổi. Nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, đôi mắt không hề có vẻ già.
Ông lão này là lão gia chủ của Doãn gia, chính là nhân vật chỉ cần dậm chân một cái là có thể chấn động cả Hoa Hạ, một thế hệ phong vân đại tướng, người mà trong quân giới ai ai cũng ngưỡng mộ –lão tướng quân Doãn Ngự.
Tuy bây giờ rất ít quản chuyện, nhưng quân đội vẫn còn trong tay. Ít nhất còn khoảng hai hay ba năm nữa mới về nghỉ hưu, mà sau khi ông về ở ẩn thì con trai độc nhất – Doãn Huyền Đình sẽ là người thừa kế.
Ánh mắt đầu tiên của Doãn Ngự không phải nhìn đứa cháu của mình, mà là nhìn về phía Hạ Miều. Người mà khiến đứa cháu của ông đề cập tới hơn nữa còn mang về nhà. Hạ Miều cũng biết đôi mắt kia đang đánh giá cô. Nhưng cô cũng không luống cuống hay là sợ hãi, mà là bình tĩnh. Khóe môi mang theo nụ cười lễ phép nhìn ông Doãn.
Đang nói giỡn sao, trước kia đối mặt với một giới hắc đạo cô còn không có biểu hiện sợ hãi, huống chi bây giờ đối mặt với người đứng đầu giới quân đội.
Mặc kệ ông ấy uy nghiêm thế nào, nhưng bởi vì xuất thân là quân nhân nên mang theo một cỗ hơi thở chính khí. Hơi thở này so với gia chủ của gia tộc Thánh Mặc La Á – Thánh Mặc La Á Qua Y mà nói, thiếu đi hơi thở máu tanh chết chóc, cho nên cô không sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]