Hạ Miều bị Doãn Quân Viêm mang về Doãn gia, vốn dĩ cô nghĩ rằng khi tới Thượng Kinh sẽ cùng anh ta đường ai nấy đi, nhưng lại bị một câu của Doãn Quân Viêm đánh mất suy nghĩ đó.
Bây giờ cô không xu dính túi, cho dù muốn đi đâu cũng không được. Chỉ có thể nghe theo lời của Doãn Quân Viêm tới nhà anh ta ở nhờ, chờ khi có tiền hoặc là cách tốt hơn rồi hẵng nói.
Dù sao bọn họ cũng đều cho rằng cô đã chết, chỉ cần cô không xuất đầu lộ diện thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng lúc đi vào Doãn gia, Hạ Miều liền hối hận.
Một mảnh khu dân cư có quân đội canh gác, có thể ở trong này tuyệt đối là người dậm chân một cái là có thể chấn động cả Hoa Hạ. Từ trước tới nay cô không thích bị nhà cao cửa rộng trói buộc, xem ra cô phải nghĩ cách khác mới được.
Doãn Quân Viêm vẫn luôn âm thầm nhìn cảm xúc trên mặt Hạ Miều. Trong lòng anh hơi hơi nghi hoặc, ngay sau đó biến thành vô cùng tò mò, đây hẳn là nơi mà người phụ nữ nào cũng tha thiết ước mơ, cô ấy lại không thích?
Còn chưa tới cửa, đã thấy một người phụ nữ xinh đẹp tới tiếp đón. Bà ấy đi tới ôm lấy Doãn Quân Viêm, trong mắt hiện lên tình yêu thương: "Đã một tháng rồi cuối cùng cũng về nhà, nếu còn không trở lại mẹ sẽ kêu anh hai trói con về."
Người phụ nữ mở miệng chính là tức giận oán trách, chẳng qua đáy mắt lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708858/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.