Thẩm Phi bóp chặt bả vai cô rồi lại buông ra : “Hạ Miều, cô đúng là rất biết cách chọc giận đàn ông.”
Hai bàn tay Mạch Tuyết đã bấu chặt vào nhau, con ngươi vốn dĩ trong suốt hiện giờ đã một mảnh đỏ tươi, gương mặt thiên sứ cũng dần dần vặn vẹo.
Trên môi Phong Chi Âu vẫn treo một nụ cười tươi, chẳng qua đám sương lượn lờ trong đôi mắt lại càng tăng thêm vẻ quỷ dị biếи ŧɦái.
Con ngươi sắc bén của Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt của Hạ Miều,trong đó quanh quẩn một làn khí lạnh.
Thẩm Phi nhìn gương mặt bình tĩnh của Hạ Miều, đáy mắt băng hàn càng thêm nồng đậm, cuối cùng hóa thành vô tình lạnh nhạt : “Anh hai, hình như anh vẫn chưa được chơi cô ta phải không, vị trí đầu tiên này cho anh, anh thấy thế nào?”
Thẩm Phi nhướng mày nhìn về phía Thẩm Nguyệt, trên mặt là nụ cười tủm tỉm nhưng đáy mắt lại là một mảnh tàn khốc.
Không phải giẫm đạp tình cảm tôi đối với cô sao?
Được, vậy để Thẩm Phi tôi tự mình bóp nát nó!
Không thích bị giam cầm?
Vậy thì tôi sẽ nhốt cô cả đời trong l*иg giam, vĩnh viễn đừng hòng ra ngoài!
Không thích bị qua tay?
Vậy thì tôi càng muốn cô bị đè dưới thân đàn ông!
Trong cơn giận dữ Thẩm Phi đã mất hết lý trí, lời Hạ Miều nói đã cho anh biết rằng cô khinh thường tình yêu của anh.
Mặc dù cho tâm tư của anh dành cho Hạ Miều có chút khác biệt thì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708837/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.