Hơn nữa đoạn thời gian cùng Mạch Tuyết ở chung, cô đã biết Mạch Tuyết có tình ý với cô, giống như một người sắp chết đuối bắt được cây phù mộc vậy, cô là người cứu rỗi* cho anh, cũng là hy vọng.
*cứu rỗi: giúp giải thoát khỏi những khổ đau trong quá khứ
Nhưng lời vừa rồi của cô, nhất định đã làm cho người chết đuối lại lần nữa trôi nổi, hoàn toàn chặn đi con đường sống của anh.
Mạch Tuyết lẳng lặng nhìn Hạ Miều, hi vọng nơi đáy mắt không còn sót lại chút nào, con ngươi vốn dĩ trong suốt giờ đây là một mảnh lạnh băng.
Nhưng trên môi anh lại treo lên ý cười, không hề đợi Hạ Miều trả lời, khóe miệng đã giương lên.
“Tôi đúng là, sao tôi có thể quên mất chứ, cô chẳng qua chỉ là đồ chơi của chúng tôi mà thôi.”
Một câu, làm Hạ Miều lập tức đề phòng, nhưng đúng lúc này Thẩm Phi lại đi tới vác người cô đặt lên bả vai anh, bước nhanh về phía căn phòng cuối cùng ở lầu hai.
“Anh làm gì vậy ? Thẩm Phi, mau thả tôi xuống!” Hạ Miều kinh ngạc hô lên một tiếng, cô theo bản năng giãy giụa.
Cô có dự cảm, nếu bây giờ cô không phản kháng, thì chuyện kế tiếp xảy ra cô sẽ không có cách nào thừa nhận.
Nhưng mặc kệ cô giãy giụa thế nào, Thẩm Phi cũng không hề bị lay động.
Thấy vậy, đôi mắt Hạ Miều hiện lên ánh sáng tàn nhẫn, dựng tay thành đao hướng về cổ Thẩm Phi, nhưng lúc bàn tay cô sắp đánh tới, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708833/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.