“Suy nghĩ của tôi có ai để ý tới chưa? Tất cả không phải là một câu thuận miệng của các người sao? Bây giờ còn đến chất vấn tôi?”
Hạ Miều trào phúng nhìn Thẩm Phi, cô nhịn lâu như vậy, chẳng lẽ cô không biết giận sao?
Không!
Tính tình của cô không khác gì so với người khác cả, hơn nữa tính cô vốn dĩ đã cứng đầu, một khi bùng nổ, cho dù cắn chết cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
Lúc này đối mặt với ngọn lửa của Thẩm Phi, nó đã làm bộc phát cảm xúc bị đè nén nơi đáy lòng cô.
Thẩm Phi gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Miều, đáy mắt như hận không thể đem cô xé thành mảnh nhỏ, cuối cùng giận đến mức cười ra tiếng: “Tốt! Rất tốt! Hết thảy cô đều cho là một câu thuận miệng của chúng tôi?”
Ánh mắt Thẩm Phi lạnh băng nhìn Hạ Miều: "Hóa ra nhớ của cô chính là như vậy, chúng tôi đối tốt với cô, sủng cô, cô đều xem như không thấy, được lắm! Nếu cô tự xem mình là đồ chơi, Thẩm Phi tôi cần gì đem cô phủng ở lòng bàn tay!”
Hạ Miều cũng cười, tiếng cười len lỏi vẻ châm chọc cùng cười nhạo.
“Phủng ở lòng bàn tay? Thẩm Phi, anh có biết cái gì là phủng ở lòng bàn tay không? Đừng vũ nhục những từ này, anh có từng hỏi tôi có nguyện ý hay không chưa? Các người có để ý tới cảm nhận của tôi chưa? Bị cưỡng chế cầm tù, mất đi tự do, đây là cái gọi là phủng ở lòng bàn tay?”
“Không màng cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708829/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.