CHƯƠNG 145:
Thẩm Nguyệt thấy Hạ Miều nhắm mắt lại, không hiểu vì sao trong lòng anh rất tức giận.
Bóp chặt cằm Hạ Miều, mệnh lệnh nói: “Nhìn tôi!”
Lực đạo kia không hề lưu tình chút nào làm gương mặt cô nổi lên một tầng đỏ ửng. Hạ Miều nhíu mày lại, mở to đôi mắt ra, con ngươi sáng ngời bỗng chốc đối diện với ánh mắt anh, nhưng bên trong lại chứa sự bình tĩnh cùng lạnh lùng khiến anh bất mãn, chỉ nghe thấy Hạ Miều nói một câu lạnh nhạt.
“Muốn làm thì làm đi, ít nói nhảm.”
Thanh âm nhẹ nhàng không hề có chút cảm xúc nào, bình tĩnh đến mức có chút áp lực.
Mạch Tuyết dựa vào tay vịn của ghế sô pha, đôi mày thanh tú nhăn lại, con ngươi mỹ lệ lại càng tràn ngập lệ khí.
Nụ cười trên mặt Thẩm Phi nhạt đi, đôi mắt hồ ly hiện lên một mảnh lạnh lẽo.
Chỉ có Phong Chi là cười rộ hơn, đám sương lượn lờ trong đôi mắt càng thêm vẻ hưng phấn.
So với ba người này, thì sắc mặt Thẩm Nguyệt chỉ có thể nói là mây đen giăng đầy.
Con ngươi màu hổ phách híp lại, giống như lưỡi dao sắc bén quét ở trên người Hạ Miều.
“Có cốt khí.”
Khóe môi Thẩm Nguyệt nhếch lên một độ cong vô tình, ngay sau đó, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ đã đứng thẳng dừng ở trước cửa huyệt vẫn chưa ướŧ áŧ, lấy thế như chẻ tre mà trực tiếp xuyên xỏ.
“Ân……”
Hạ thể giống như bị cọc gỗ xuyên qua, đau đớn cùng bỏng rát khiến sắc mặt Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708839/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.