Moon nhìn thẳng vào gọng súng.
Tên sát thủ đã kéo cò, chỉ cần buông tay là khuôn mặt người con gái kia sẽ nát toét (!)
Thời gian như ngừng trôi,...
Trong cái khoảnh khắc sắp gần kề cái chết, người ta thường suy nghĩ lại về cuộc sống...
Mẹ của em cũng đã từng như này, bà đã từng bị dồn vào lối mòn, và mộtphát súng đã đưa tiễn bà về thế giới bên kia. Em là người chứng kiến.
Em còn nhớ, trước khi chút hơi thở cuối cùng, mẹ đã mỉm cười với em. Đôi mắt mẹ ngấn nước, mẹ rất đau khổ.
Rồi khi em ở cô nhi viện, bọn trẻ đã khinh miệt em, nhưng đôi khi chúngcũng cho em một chỗ ngồi, cũng cho ăn chung và cho em đồ chơi cũ,...
Arrow đã từng đánh em, nhưng hắn lại ban cho em sự sống!
Ken cũng coi em như một bao tải để hắn chút giận, nhưng lại chính là người đã dạy em học lập trình.
Yun là bạn thân nhất của em, đôi khi làm cậu cáu nhưng cậu vẫn luôn bảo ban em.
Wine là người mà em rất muốn bảo vệ, em không hề biết là ai, nhưng em rất quý cậu,...
...
Khi đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, người ta thường nghĩ về những điều tốt đẹp,...
Còn anh?
Anh đã cho em nghị lực sống!
Vậy mà anh đâu có tốt với em!
Moon buông xuôi rồi, vết thương vẫn chưa ngừng ra máu.
“Liệu đã muộn, phải không anh?
Máu em đã tràn xuống rồi
Loang lổ những vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-kim-dong-ho/2186276/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.