Moon không sợ cái cảm giác u tối của con đường này, em vẫn cứ bước đi, chầm chậm, từng bước một. Em càngtiến sâu hơn, vẫn chưa nghe thấy bất kì tiếng chân lạ nào.
Đúng như người tài xế đó nói, con đường rất hẹp, có vẻ như đã tồn tạilâu lắm rồi, kiểu kiến trúc cổ xưa, tường trần ẩm thấp, nấm mọc quanhmép sàn,...
Em vừa rời khỏi chỗ này cách đây 30 phút, giờ em lại quay lại (!)
Mê cung! Chúng đã nhốt em vào mê cung!
Em nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một to dần,...
Có lẽ chúng muốn để con mồi thích nghi với hoàn cảnh rồi mới ra tay.
Moon có gì để tự vệ?
Em có một chiếc di động đã ngoài vòng phủ sóng. Một chiếc USB. Và không gì hơn!
Em vẫn đang bước đi tiếp, em vẽ lên di động những lối mà em vừa đi. Mong là nó không hết pin, hiện giờ vạch pin vẫn còn đầy.
Nghiệp vụ của điệp viên cho em biết, em đang bị theo dõi bởi camera ởkhắp nơi, chắc chắn nhưng tên sát thủ đó biết chỗ em đang đứng. Chúngchưa muốn ra tay thôi.
Em không hề có kinh nghiệm trong việc này, cũng không hề có vũ khí tự vệ. Còn hai tên sát thủ đó, chúng hoàn hảo.
Chính xác chúng là cặp đôi sát thủ cao cấp luôn hoạt động cùng nhau. Một nam và một nữ. Cả người đều khoác lên một màu đen kín mít, trừ đôi mắtvà lỗ để thở. Rất chuyên nghiệp.
Cái chết đối với em rất đơn giản! Chỉ cần đứng yên một lúc là có một vé sang thế giới bên kia, nhưng, em sống là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-kim-dong-ho/84678/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.