Chương trước
Chương sau
“Tuyết Nhi, đã quên những điều ta nói rồi sao? Không được chạy.”Tư Mã Tuấn Dật khẩn trương giữ chặt nàng lại, để tránh cho  nàng lại chạy đi.
“Ta quên rồi.” Lý Huyền Tuyết le lưỡi sau đó không phục nói: “Chàng thật khẩn trương,  bụng ta còn chưa lớn như Ngữ Phong.”
“Công chúa, ngươi có thai.” Hàn Ngữ Phong vui mừng nhìn nàng nói, nhanh chóng buông tay hắn ra.
“Ừ”. Lý Huyền Tuyết ngượng ngùng gật gật đầu.
“Chúc mừng, chúc mừng.” Tư Mã Tuấn Lỗi nói với Tuấn Dật.
Hàn Ngữ Phong đột nhiên quay đầu với Lý Huyền Băng và Toàn Vũ nói: “Các ngươi cũng cố lên.”
Sắc mặt Toàn Vũ đỏ lên, xấu hổ không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt?
“Đúng đó, hoàng huynh. Người cũng phải cố lên, mẫu hậu đã rất nóng lòng rồi.” Lý Huyền Tuyết cũng gật đầu.
Lý Huyền Băng trừng nàng liếc mắt một cái, ngụ ý bảo nàng nhiều chuyện, nàng lại đắc ý cười cười.
“Được rồi Tuyết Nhi, Tuấn Lỗi. Ngày mai bọn họ phải lên đường  chúng ta  không nên quấy rầy bọn họ.” Tư Mã Tuấn Dật giải vây.
“Đúng đó, Vương gia, Toàn Vũ. chúng ta cáo từ trước.” Tư Mã Tuấn Lỗi đỡ Hàn Ngữ Phong nói.
Đứng ở cửa biệt quán Lý Huyền Băng nhìn bọn họ ngồi lên xe ngựa rời đi, xoay người đối với Toàn Vũ ở bên cạnh nói: “Nghỉ ngơi sớm một chút sáng mai còn lên đường.”
Toàn Vũ sửng sốt, đây là hắn quan tâm nàng sao? Trong lòng cảm thấy vui vẻ gật đầu đáp nhẹ một tiếng: “Ừ.”
Sáng sớm hôm sau.
Trước cửa biệt quán, nha hoàn, thị vệ, xe ngựa, của hồi môn, đều chuẩn bị thỏa đáng. Tư Mã Tuấn Lỗi, Hàn Ngữ Phong, Tư Mã Tuấn Dật, Lý Huyền Tuyết cũng đứng ở cửa nói lời tạm biệt với bọn họ.
“Hoàng huynh, thay muội hỏi thăm phụ hoàng mẫu hậu nói Tuyết Nhi rất nhớ hai người.” Trong đôi mắt Lý Huyền Tuyết mang theo nước, lưu luyến không rời.
“Tuyết Nhi, ta biết rồi.” Lý Huyền Băng nhẹ nhàng ôm nàng, nhìn Tư Mã Tuấn Dật đang đứng một bên nói: “Tuyết Nhi, ta giao lại cho ngươi, chăm sóc nàng thật tốt.”
“Yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng.” Tư Mã Tuấn Dật đem nàng ôm trở lại trong lồng ngực mình nói.
“Vương gia, Toàn Vũ bảo trọng.” Hàn Ngữ Phong tựa vào  trong lồng ngực Tư Mã Tuấn Lỗi mỉm cười nói một câu.
“Ngữ Phong, ngươi cũng nên bảo trọng.” Lý Huyền Băng nói xong đỡ Toàn Vũ: “Lên xe đi.”
“Ừ”. Toàn Vũ lên tiếng ánh mắt đảo qua bọn họ mỉm cười nói: “Hẹn gặp lại”
Mọi người nhìn theo xe ngựa từ từ lăn bánh, Toàn Vũ xốc màn xe vẫy vẫy đến khi không nhìn thấy bóng dáng bọn họ mới ngồi trở lại trên xe ngựa, một giọt nước mắt trong suốt đột nhiên rơi xuống, nàng cứ như vậy rời đi.
Chạy một ngày đường khi bầu trời tối đen rốt cục tới một trấn nhỏ.
Toàn Vũ mới vừa xuống xe ngựa Thu Nhi chạy tới: “Quận chúa.”
“Thu Nhi, sao ngươi lại tới đây?” Toàn Vũ giật mình nhìn nàng.
“Là buổi sáng trước khi đi Vương gia đã đồng ý cho ta theo hầu hạ tiểu thư, Thu Nhi thật là vui mừng.” Thu Nhi rất hưng phấn giải thích nói.
Là hắn sao? Nhìn thấy Thu Nhi, Toàn Vũ rất là vui mừng, giống như là nhìn thấy người thân.
Sau khi cùng Lý Huyền Băng dùng bữa tối  đơn giản, Toàn Vũ trở về phòng nghỉ ngơi, trong lòng thấy mông mông lung lung, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ồn ào, lập tức mở to mắt đứng dậy đẩy cửa  đi ra ngoài.
Trong lúc đó, bên ngoài binh lính đều ôm bụng chạy qua vẻ mặt thống khổ.
“Vương gia, Vương gia không xong rồi.” Một binh sĩ té xuống, sắc mặt kích động nói.
“Sao lại thế này?” Sắc mặt Lý Huyền Băng khẽ thay đổi, không nghĩ tới ở một cái trấn nhỏ lại bị người ta hãm hại.
“Tất cả ngựa đều nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.” Binh lính run run đáp.
“Miệng sùi bọt mép?” Toàn Vũ là người đầu tiên phản ứng, đây chính là biểu hiện bị trúng độc,vừa muốn nói thì bên ngoài đã truyền đến tiếng binh khí va chạm vào nhau, một giọng nói oai hùng hô lên: “Buông vũ khí, chúng ta không muốn đả thương người, chỉ muốn cướp tiền.”
Lý Huyền Băng phi than một cái xông ra ngoài, Toàn Vũ cũng theo đi ra.
Bên ngoài chỉ có năm binh lính ngăn cản mười mấy người to lớn, nhìn vết thương thì biết là lực bất tòng tâm.
“Không biết sao các vị lại dùng thủ đoạn đê tiện như thế.” Sắc mặt Lý Huyền Băng phẫn nộ nhìn bọn họ.
“Đê tiện, chúng ta lại không có dùng độc chết bọn họ, ta chẳng qua là muốn vài thứ kia.” Một người nam nhân to lớn dường như là thủ lĩnh của bọn họ,đi tới lấy tay chỉ ra chỗ của hồi môn.
“Các ngươi muốn lấy tất cả … những đồ vật này, vậy có từng hỏi qua chủ nhân của nó chưa?” Toàn Vũ bước ra, đột nhiên cười khanh khách, trên mặt không có chút khẩn trương, cư nhiên lại gặp được cường đạo.
Người nam nhân to lớn trước mặt đôi mắt sáng ngời lộ vẻ đùa giỡn nói:“Không nghĩ tới còn có một cô nương xinh đẹp như vậy, không bằng cùng đại gia trở về làm áp trại phu nhân, thế nào?”
“Tốt.” Toàn Vũ mỉm cười đi tới trước mặt hắn, không đợi hắn kịp phản ứng lại, thì  bột phấn trong tay liền hướng trên mặt hắn lướt qua lạnh lùng nói: “Để xem ngươi có tài cán đó không.”
.. Nam nhân hét thảm một tiếng trong chốc lát cảm giác được trên mặt đau rát.
“Lão Đại, ngươi làm sao vậy?” Người bên cạnh vội vàng chạy tới, liền thấy trên mặt hắn đột nhiên nổi lên một mảnh đỏ.
“Phấn ngứa”. Nam nhân đột nhiên nhảy dựng lên, không đau nhưng  đột nhiên ngứa  nhịn không được lấy tay gãi gãi trên mặt, từng vết máu làm cho người ta thấy vô cùng thê thảm.
“Lão Đại không được cào cấu.” Một nam nhân nắm lấy tay hắn.
“Buông ra, là phấn ngứa”. Nam nhân giãy một chút, hắn dùng sức  tạm dừng việc cào cấu lại, nhưng phấn ngứa này vô cùng lợi hại làm hắn không thể ngừng gãi.
Toàn Vũ và Lý Huyền Băng lạnh lùng nhìn máu trên mặt hắn.
“Yêu nữ chết tiệt, mau giao thuốc giải ra đây, bằng không đại gia giết ngươi.” Mười mấy thuộc hạ cùng nhau hung tợn trừng mắt nhìn nàng, giơ đại đao trên tay lên, chậm rãi tiến lại gần.
_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.