Lý Huyền Băng lập tức chắn ở phía trước Toàn Vũ, cho dù mấy gã cường đạo đó ra tay cùng một lúc thì hắn cũng hoàn toàn không để trong mắt.
Toàn Vũ lại giữ chặt tay hắn một chút đi lên phía trước nhìn hắn nháy mắt ý bảo hắn yên tâm, sau đó nhìn bọn chúng nói: “Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn nếm thử chút hương vị phấn ngứa này.” Nói xong còn vươn tay ra.
Nam nhân nghe được nàng nói như vậy dừng chân lại, chần chờ không dám tiến về phía trước quay đầu lại nhìn về phía Lão Đại, lúc này đã nhìn không ra sắc mặt,vẫn không ngừng lấy tay gãi, trên đầu toát đầy mồ hôi lạnh.
“Sợ sao?” Toàn Vũ cười hì hì, sau đó đột nhiên vung hai tay ra: “Lừa các ngươi thôi, không có.”
“Chết tiệt, muốn chết?” Bọn họ rốt cục bị chọc giậ,n lập tức vọt tới phía trước.
Toàn Vũ không chút hoang mang, một tay khác vung một mảnh bột phấn màu xanh biếc về phía bọn họ, sau đó nói: “Ta chỉ là nói trong tay này không có đồ vật này nọ, nhưng ta không nói trong tay kia cũng không có.”
“Mau tránh ra.” Bọn họ cuống quít, sau đó thấy bản thân dường như khỏe mạnh, không thương tích đang thấy may mắn đột nhiên liền cảm giác được thân mình mềm nhũn, đao trong tay đều rơi xuống trên mặt đất, thân thể cũng vô lực ngồi phịch trên mặt đất.
Lúc này mới hiểu được đã gặp phải cao thủ liền vội vàng cầu xin tha thứ: “Xin cô nương, công tử giơ cao đánh khẽ, buông tha cho chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi, đồ vật xin trả lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai/748534/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.