“Hàn Ngữ Phong đến đây sao?” Toàn Vũ nghĩ mình nên đối diện với nàng một chút, vội vàng đứng dậy nghênh đón. 
“Công chúa, Toàn Vũ.” Hàn Ngữ Phong đứng ở cửa cười khanh khách, nhìn các nàng hết sức vui mừng. 
“Hàn Ngữ Phong, ngươi đã đến rồi, mau vào đi.” Lý Huyền Tuyết thân thiết đỡ lấy nàng, Toàn Vũ nâng tay khác của nàng. 
“Toàn Vũ, chuyện lần trước cám ơn ngươi.” Hàn Ngữ Phong ngồi xuống nhìn nàng thật lòng nói lời cảm tạ, nếu không nhờ nàng chỉ sợ đứa nhỏ đã không còn. 
“Không có gì, chỉ cần đứa nhỏ và ngươi không có việc gì là tốt rồi.”Toàn Vũ đưa tay rót một chén trà nóng cho nàng. 
“Các ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì mà đứa nhỏ không có, việc gì là tốt rồi?” Lý Huyền Tuyết ở một bên tò mò hỏi. 
“Công chúa lần trước ta không cẩn thận làm động thai khí, Toàn Vũ đã bảo vệ hài tử của ta.” Hàn Ngữ Phong cười, giải thích, nhớ tới lúc đó bây giờ vẫn còn sợ. 
“Hóa ra là như thế, hoàng tẩu thật giỏi.” Vẻ mặt Lý Huyền Tuyết sùng bái nhìn nàng. 
“Công chúa không cần gọi bậy.” Sắc mặt Toàn Vũ có chút mất tự nhiên. 
“Tuyết Nhi.” Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên xuất hiện ở cửa. 
“Dật, có việc sao?” Lý Huyền Tuyết chạy tới trong lồng ngực hắn. 
“Đi thôi, có việc.” Tư Mã Tuấn Dật ôm nàng, nàng hướng Hàn Ngữ Phong gật đầu một cái, sau đó liền xoay người rời đi, hắn cố ý mang công chúa đi để cho các nàng nói chuyện. 
Cửa được đóng lại một cách nhẹ nhàng,Hàn Ngữ Phong lôi tay Toàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai/748532/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.