Nhoáng một cái thời hạn mười ngày mà Lý Huyền Băng phải về nước cũng đã tới gần. Dùng bữa sáng xong hắn cầm trong tay quần áo và đồ trang sức trước kia của Toàn Vũ đi vào phòng nhìn nàng nói: “Đây là đồ của ngươi, qua vài ngày nữa ta phải nước.” Nói xong lấy hành trang trong tay đặt ở trên bàn. “Ừ.” Toàn Vũ chỉ gật gật đầu, nàng còn có thể nói gì đây? Tuy rằng lòng có không muốn nhưng vẫn là cười tươi nói: “Để ta đổi quần áo rồi đi.” Lý Huyền Băng trầm mặc nhìn nàng một cái, không nói chuyện, sau đó xoay người rời đi. Nước mắt Toàn vũ rơi như mưa, nàng cũng không hiểu được bản thân tại sao lại khóc nữa? Có cái gì phải khóc chứ? Bực bội lau đi nước mắt, đứng dậy đổi lại quần áo ban đầu, sau khi về nhà nàng sẽ bước chân vào giang hồ. Xoay người mở cửa ra vừa lúc Thu Nhi tiến vào nhìn thấy nàng hỏi: “Tiểu thư ngươi phải đi ra ngoài sao?” “Thu Nhi, ta phải cám ơn ngươi chăm sóc ta bấy lâu nay.” Toàn Vũ thật lòng nói lời cảm tạ với nàng. “Tiểu thư người phải đi sao? Đi đâu?” Thu Nhi giật mình nhìn nàng. “Đương nhiên là quay về nhà của ta, Thu Nhi, hẹn gặp lại.” Toàn Vũ biến mất, trong lòng đau xót thầm nghĩ đi nhanh một chút. “Tiểu thư.” Thu Nhi có chút lưu luyến không rời, tiểu thư không đi cùng Vương gia sao? “Sau này chúng ta còn có thể gặp lại.” Toàn Vũ nở một nụ cười an ủi với nàng, không chần chờ xoay người bước đi. Ở cửa lớn đã thấy Lý Huyền Băng chờ ở nơi đó nhìn thấy nàng đi ra liền nói: “Ta tiễn ngươi trở về.” Xem như xin lỗi nàng một chút đi. “Không cần, ta biết đường.” Toàn Vũ lạnh lùng cự tuyệt, vừa định đi qua bên người hắn, ở cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lanh lảnh: “Thánh chỉ đến.” Theo giọng nói đó một công công trong hoàng cung cầm thánh chỉ trong tay đi đến vẻ mặt tươi cười hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Vương gia, tham kiến quận chúa.” “Công công đa lễ”. Lý Huyền Băng nghi hoặc nhìn thánh chỉ trong tay hắn, Hoàng Thượng sao lại đột nhiên truyền thánh chỉ? “Vương gia, quận chúa nô tài đến tuyên chỉ.” Công công đem thánh chỉ cầm ở trong tay mở ra. Toàn Vũ và Lý Huyền Băng vội vàng quỳ trên mặt đất. “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, quận chúa Toàn Vũ thông minh nhanh nhẹn, tài đức vẹn toàn, nay đặc biệt tứ hôn cho Vương gia nước láng giềng, khi Vương gia quay về sẽ khởi giá, khâm khử.” Giọng điệu công công xuống. Toàn Vũ và Lý Huyền Băng đều cả kinh, Hoàng Thượng tứ hôn cho bọn họ, chuyện này sao có thể chứ? “Quận chúa tiếp chỉ đi.” Công công thấy nàng ngẩn người liền thúc giục. Toàn Vũ lại sửng sờ ở nơi đó không biết có nên tiếp chỉ hay không? Thánh chỉ này tới quá đột ngột. “Quận chúa nhận đi, nô tài trở về báo cáo kết quả.” Công công đem thánh chỉ trực tiếp thả trong tay nàng. “Công công từ từ nói chuyện đã.” Lý Huyền Băng đứng dậy cùng công công đi đến một bên nói: “Đây là có chuyện gì? Cho dù là tứ hôn cũng phải là thánh chỉ Hoàng Thượng nước ta.” “Vương gia đừng vội, đây là thánh chỉ Hoàng Đế nước láng giềng đưa cho người.” Đột nhiên công công từ trong lòng lấy ra một lá thư chữ nhỏ đặt ở trong tay hắn. Lý Huyền Băng vội vàng mở ra thì thấy đúng là do phụ hoàng tự tay viết. “Trẫm đặc biệt ban thưởng Toàn Vũ quận chúa của Thiên triều cùng hoàng nhi thành thân, khâm khử.” Sắc mặt hắn lập tức thay đổi rất khó coi, không biết ai đưa ra chủ ý như vậy, bản than hắn một chút cảm kích cũng không có. “Công công có thể cho ta biết một chút nguyên nhân không?” Lý Huyền Băng đưa cho hắn tấm ngân phiếu. Công công lặng lẽ để vào trong tay áo nói: “Nô tài chỉ biết là hình như tam Vương gia và tứ Vương gia đề nghị với Hoàng Thượng.” Tư Mã Tuấn Lỗi và Tư Mã Tuấn Dật? Bọn họ làm vậy là có ý gì? “Vương gia, nếu không có việc gì nữa thì nô tài hồi cung phục chỉ ạ.”Công công xoay người nói. “Công công đi thong thả.” Lý Huyền Băng khách khí nói. Công công đi hắn liền nhìn Toàn Vũ, thấy nàng vẫn còn cầm thánh chỉ trong tay đang đứng sững sờ tại chỗ. “Trở về phòng đi, ba ngày sau sẽ khởi hành về nước.” Giọng Lý Huyền Băng lạnh như băng, hắn không thể kháng chỉ. Toàn Vũ còn chưa trả lời thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh náo nhiệt. Ở ngoài cửa có một cỗ xe ngựa màu đỏ chói mắt trên nó còn chứa rất nhiều đồ vật. Có một ma ma cùng mấy nha hoàn đang cầm mũ phượng, khăn quàng, trang sức quý giá trong tay đi đến hơi hơi hành lễ nói: “Tham kiến Vương gia, tham kiến quận chúa, Hoàng Thượng phái nô tỳ tới hầu hạ quận chúa.” Không thể nghi ngờ, bên ngoài khẳng định chính là của hồi môn của nàng. Cho đến khi đi vào phòng, ma ma giảng giải với nàng một hồi, Toàn Vũ vẫn không có phản ứng với sự thay đổi đột ngột này. Bận rộn một ngày, buổi tối rốt cục cũng yên lặng lại. Toàn Vũ nhìn thánh chỉ kia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hoàng Thượng sao lại đột nhiên hạ thánh chỉ. Mặc kệ là vì cái gì? Nàng chỉ có phụng chỉ làm theo. Ngày hôm sau, ngoài cửa biệt quán người nối người truyền đến tiếng chúc mừng không dứt, Lý Huyền Băng vội vàng xã giao. Ngày thứ ba Lý Huyền Tuyết và Tư Mã Tuấn Dật đến. “Toàn Vũ, à không là hoàng tẩu mới đúng, chúc mừng ngươi.” Lý Huyền Tuyết nhìn nàng trêu ghẹo. “Công chúa.” Toàn Vũ có chút ngượng ngùng. “Thẹn thùng cái gì chứ? Kỳ thật, ta rất thích ngươi cùng hoàng huynh ta.” Lý Huyền Tuyết nhìn nàng nói. “Sao lại không sao chứ? Đừng quên người mà hoàng huynh ngươi yêu là Hàn Ngữ Phong.” Toàn Vũ đột nhiên đau lòng, làm bộ như không thèm để ý nói. “Hoàng tẩu, ngươi phải có lòng tin khiến cho hoàng huynh yêu thương ngươi, ngươi nhìn Tư Mã Tuấn Dật đi, không phải trước kia hắn hoàn toàn cũng không thương ta, bản công chúa kiên trì không ngừng, bây giờ không phải tốt lắm sao? Lại nói thánh chỉ kia các ngươi không thể không tuân theo?” Lý Huyền Tuyết lấy bản thân làm gương nói. Toàn Vũ cười, hoàn cảnh của công chúa cùng nàng giống nhau. “Công chúa, quận chúa, tam Vương phi tới chơi.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Thu Nhi. “Hàn Ngữ Phong đến đây sao?” Toàn Vũ nghĩ mình nên đối diện với nàng một chút, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]