Ba ngày tiếp theo cô đều không ra khỏi phòng, cô bị ám ảnh về đêm hôm đó, về anh.Nhưng cuối cùng cái gì đến cũng phải đến cô quyết định ra khỏi căn phòng mình đã ở liên tiếp ba ngày liền.
Thay quần áo đi làm, tóc được búi cao lên.Cô mở cửa phòng đi xuống dưới tầng, đã ba ngày mà với cô như mấy năm vậy, mọi thứ đều xa lạ.
Đi qua phòng khách vắng tanh, cô đi vào phòng bếp đang lực mùi thức ăn.Nhìn thân hình bé nhỏ quen thuộc ấy bỗng chốc phát hiện ra mình đã quá vô tâm, ba ngày cô ở trong phòng thì Tiểu Lãnh sống ra sao nhưng ngay lập tức suy nghĩ đó biến mất khi cậu bưng hai đĩa thức ăn ra vừa nhìn thấy cô mà ngạc nhiên suýt rơi đồ ăn xuống.
"Mẹ!"
"Ừ, đồ ăn này là con nấu sao?"
Cô chỉ tay vào mấy đĩa thức ăn trên bàn ăn.
"Vâng ạ, con nấu."
Có phần ngạc nhiên, không ngờ những lúc không có cô bên cạnh Tiểu Lãnh có thể tự nấu ăn cho mình, ngạc nhiên thật mà nhưng cô vẫn tỏ vẻ hờ hững trước cậu, ánh mắt hướng vào đĩa thức ăn trên bàn, rồi là hai bộ bát đũa.Bộ những ngày cô ở trong phòng có ai tới ăn cơm cùng Tiểu Lãnh sao.
"Có ai tới nhà mình sao mà có thêm bộ bát đũa nữa vậy?"
"Không, con chuẩn bị cho mẹ.Con sợ mẹ đói nên luôn chuẩn bị sẵn."
Tiểu Lãnh đang nói tự nhiên nhìn cô ngập ngừng, cái thái độ này của cậu cô chưa từng bao giờ nhìn thấy nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngung-yeu/2865148/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.