Buổi tối, Ngụy Ương không biết đã chạy đi đâu mất dạng, lúc này mà không trốn đi thực có lỗi với cơ hội ông trời ban cho. Ta lập tức biến thành người, không cần biết trong nhà có ai không, trực tiếp mở cửa bỏ chạy. Lần này ta sẽ không đi đến bờ sông nữa, trực tiếp chạy đi xa, nếu không Ngụy Ương lại đến bắt được.
Không ngờ vừa mở cửa đã đụng phải một người, vừa khớp nằm trong lòng ngực hắn, người này nhất định là Ngụy Ương, không thể sai được. Tên hỗn đản này…
“Nhớ nhung ta đến vậy sao?” Người này thật đáng ghét!
Ngụy Ương đóng cửa, kéo ta đến bờ sông Thế Tầm, ấn ta ngồi xuống, sau đó hắn ngửa đầu nhìn trời, đêm này trời có trăng khuyết.
“Ta cả đời này chỉ có thể nhìn thấy trăng khuyết mà thôi.”
Hắn nói một câu như vậy, trong giọng nói mang vẻ tiếc nuối.
Lúc này ta mới phát hiện hắn thật sự rất đẹp, nhìn bóng dáng hắn một mình đứng dưới ánh trăng, trông giống tiên giáng trần.
Hắn ôm ta cùng ngắm trăng, không biết có gì đẹp mà hắn ngồi nhìn cả một đêm. Ta dựa vào hắn ngủ —— hại ta hai lần trốn đi đều thất bại, chỉ dùng vai của hắn để dựa vào xem như khách khí rồi.
Bờ vai hắn run run, nhưng đến cuối cùng vẫn để cho ta dựa sát vào.
Thật kỳ lạ, ta rõ ràng có thể bỏ trốn, chỉ cần sử dụng phép thuật, muốn trốn đi cũng không khó khăn gì, nhưng… Ta chính là không đành lòng làm tổn thương hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-yeu/3091727/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.