Rất nhanh đã đến năm mới, thuyền bè tới lui tấp nập trên sông Thế Tầm, ta ở dưới sông lội tới lội lui rất nhiều nơi cũng không nhìn thấy Ngụy Ương và Nhiễm Nhiễm. Trong lòng cảm thấy mất mát, lại không biết làm sao lấp đầy nó lại. Bất tri bất giác đã đến đêm, còn chưa kịp đến tìm Cẩm thúc.
Ta nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác mà bơi tới, nghĩ rằng như vậy có thể đến được nơi ta muốn.
Bốn phía dần dần tĩnh lặng, lúc dừng lại mở mắt ra, phát hiện trước mắt chính là bờ biển trước nhà của Ngụy Ương. Ngụy Ương đang đứng trên bờ sông nhìn ta chằm chằm. So với lúc trước, vẻ mặt hắn có phần phức tạp hơn, không nói lên được là cảm giác gì.
Hắn làm thế nào mà nhận ra được ta, cá chép đều không phải như nhau sao…
“Không bỏ được ta sao?” Hắn tựa hồ không hề kinh ngạc, mặt mày cười rạng rỡ, nhất là đôi mắt kia, sáng hơn cả ngọc quý. Nhìn thấy dáng vẻ tự tin giống như lần đầu gặp mặt, ta cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng.
Nhưng biểu cảm kia vẫn làm ta khó chịu, đáng ghét, ai bảo ta không bỏ được hắn!
Tuy rằng… Thấy hắn, trong lòng ta đích thực rất vui…
“Lên đi, ta dẫn ngươi đi dạo.”
Quên mất việc hỏi hắn khuya rồi còn dạo cái gì, bị ánh mắt của hắn làm cho mơ mơ màng màng, lúc tỉnh táo lại, hắn đã nắm tay ta dẫn đến chốn nào rồi.
Cẩm thúc nói từ nhỏ ta đã nhút nhát, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-yeu/3091729/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.