Ở Dung Châu có một thanh niên tên gọi là Liễu Khanh, sống bằng nghề kể chuyện.
“Chuyện kể rằng ở trong thành Hoa Châu có con sông Thế Tầm, dưới sông có một con lý ngư yêu(1) màu đỏ, tu hành ngàn năm, có thể biến thành hình người…” Lời kể chuyện của người nọ thật êm tai.
(1) yêu quái cá chép
Cẩm thúc nói hắn giết người rồi, bắt ta rời khỏi đây. Trên người hắn còn có mùi máu, cách một tầng nước cũng ngửi thấy được. Ta không muốn đi, hắn là Cẩm thúc, hắn giết người ắt có đạo lý của hắn. Cẩm thúc thấy ta không chịu đi liền đánh ngất ta, đến sau này ta vẫn còn thấy đau âm ỉ, thật là thấu xương mà.
Sau khi tỉnh lại, ta thấy mình đang ở trong một cái thủy hang (2),nước trong vắt, nhưng xung quanh lại không có chút gì quen thuộc. Ta không thích, liền nhắm mắt lại, không thích thì tốt nhất là không nhìn thấy.
(2) lu nước, vại nước
Thủy hang bỗng dưng động đậy, ta quẫy quẫy đuôi, sao lại im lặng vậy?
Ánh sáng bỗng nhiên bị che đi, có một tiểu cô nương chồm lên ló đầu nhìn vào thủy hang, đôi mắt mở to tựa hồ như đang nhìn ta. Nàng cười nói, “Thật xinh đẹp.” Ta nhìn thấy bóng dáng bản thân trong đôi mắt nàng, vẫn là một con tiểu lý ngư màu đỏ.
Bỗng dưng nghe thấy một giọng nói truyền đến, “Nhiễm Nhiễm, đừng nghịch nữa.” thanh âm cưng chìu.
Sau đó tiểu cô nương rời đi.
Đây là đâu, ta muốn rời khỏi đây.
Cho đến tận đêm khuya. Ánh trăng đêm nay rất đẹp, ta thầm nghĩ đã đến lúc rồi, liền dùng đạo hành ngàn năm tu luyện được biến thành người. Ra khỏi thủy hang, ta nhìn thấy Nhiễm Nhiễm đang nằm ngủ say trên giường, bên ngoài của sổ là sông Thế Tầm, cũng may là không xa lắm. Lúc mở cửa phát ra tiếng “ken két” làm ta giật mình. Cẩn thận nhìn trái nhìn phải không thấy ai, trong lòng liền thả lỏng.
Ta trốn ra ngoài, mang theo quần áo đi đến bờ sông, mỗi lần biến thành người, vì chưa quen nên cảm giác không thích. Nhưng Cẩm thúc nói ta phải thích ứng nên ta làm theo lời hắn.
Ta ngồi trên tảng đá ở bờ sông, ngắm mặt nước. Khi đó ta đã thật sự quên mất, căn nhà phía sau lưng là nơi ta đang bị giam giữ. Sông Thế Tầm rất giống Cẩm thúc, cho ta cảm giác an toàn, khiến ta tin tưởng vô điều kiện.
“Nước lạnh lắm, coi chừng cảm lạnh.”
“Lo gì chứ…” Miễn cưỡng nói một câu. Không đúng, có người sao?
Là một nam nhân, người này buổi chiều vừa nói chuyện với Nhiễm Nhiễm. Hắn một thân bạch y, tay khoanh trước ngực, tóc che đi một nửa đôi mắt tựa hồ ly, dường như hắn đang cười. Đôi mắt người này giống với Nhiễm Nhiễm, rất to rất sáng, rực rỡ khiến người khác bị mê hoặc.
Nhất định là lúc ta mở cửa đã bị hắn phát hiện, ta không muốn trở về đó. Ta toan vươn người nhảy xuống sông.
Hắn nhanh chóng nắm lấy vạt áo sau của ta kéo lại, vác ta lên vai mang về. Chết tiệt, quên mất đã biết thành người.
“Ngươi làm gì!” Người này thật đáng ghét, ta giãy dụa.
“Thật là tiểu yêu tinh không biết an phận.” Ta chính là tiểu yêu tinh đó, làm sao hả?
“Vào tay ta lại còn muốn chạy?”
Đầu óc ta bị con quái vật này làm cho mơ hồ.
Một lát sau, nam nhân kia ném ta vào phòng hắn, không nói năng gì liền ấn ta lên giường, lau khô tóc cho ta, lại bưng chậu nước cho ta rửa mặt, gương mặt ta phản chiếu trên mặt nước, một thiếu niên tuấn tú, ấn đường còn có một điểm chu sa.
Kỳ thực hắn là người rất chu đáo.
“Thật đáng yêu.” Hắn nhéo nhéo mặt ta, đau quá… Sau đó thì ôm ta ngủ, “Đừng có nghĩ đến việc chạy trốn.” Hắn ngủ rồi, mà đáng ghét chính là…
Ta cư nhiên lại không thèm giãy giụa.
Căn bản là có thể dùng phép thuật, nhưng nhớ tới ánh mắt của hắn, ta lại không đành lòng tổn hại.
Hôm sau ta lại ở trong thủy hang, Nhiễm Nhiễm cả ngày đều đến nói chuyện với ta, ta biết được nam nhân kia tên là Ngụy Ương, hắn là biểu huynh của Nhiễm Nhiễm. Khó trách ánh mắt giống nhau như vậy, hắn cũng rất cưng chìu muội muội mình…