“Vết thương của ta cũng đã gần lành, cảm tạ công tử mấy ngày nay đã chiếu cố.” Minh CHủ vừa thấy vết thương đã hảo, lập tức nghĩ tới việc rời khỏi cái địa phương quỷ quái này. “Chiếu cố” ??? Ai chiếu cố ai còn chưa biết nha. Lan công tử đung đưa chân, ngồi trên lan can trúc lâu, uống cạn hớp rượu, mới liếc nhìn Minh Chủ. “Minh Chủ tiếp tục nói: “Sư Phụ vốn tưởng rằng người đã chết, mệnh ta đưa tro cốt của người về Giang Nam, thế nhưng người lại vẫn còn sống…” Lan công tử miễn cưỡng khoát tay: “Ngươi đi đi!” “..” “Ngươi cũng đã biết ta còn sống, cũng coi như đã có thể ăn nói với Sư Phụ ngươi rồi, ngươi còn có tiền đồ rộng mở, hà tất gì phải theo một phế nhân như ta ngây ngốc ở chỗ này.” Lan công tử nhìn Minh Chủ, con ngươi tối đen như mực hàm chứa ánh nhìn sâu thăm thẳm, dường như thấm đẫm lạnh lẽo của hàn khí nơi trúc hải, thế nhưng cũng lại nhuốm màu sâu kín, bi ai. Minh Chủ trong lòng khẽ động, một cỗ xót xa không nói được thành lời lặng lẽ nhen nhóm trong lòng. Người này đã ở chỗ này ngây ngốc tới mười năm, không ai bồi y nói chuyện, gân tay lại đứt, võ công một đời tẫn phế, y lại sống một mình, tâm tư lo lắng cho bằng hữu, cô độc như thế, thử hỏi Minh Chủ có thể nào bỏ lại y mà dứt áo ly khai.? Chí ít, chí ít cũng phải dẫn y đi cùng. “Ta dẫn người ly khai nơi này được không, mặc kệ là đi đâu, cũng tốt hơn ở chỗ này.” Minh Chủ nói. Lan công tử nhìn hắn hồi lâu, nở nụ cười: “Hảo.” Một mạt tươi cười của người kia khiến cho trái tim Minh Chủ phút chốc đập rộn ràng, chớp mắt , nói: “Ta đi thu thập một chút, ngươi chờ một chút ba.” Lan công tử uống một chén rượu, khóe miệng khẽ vẽ một nụ cười nhẹ nhàng, dùng Nhiếp Hồn Đại Pháp đối phó với tên mao đầu tiểu tử này quả nhiên có tác dụng mà ~~~ -lan công tử đến tột cùng là dụ thụ hay dụ công a— Nhân sĩ chính đạo khi nhìn thấy Minh Chủ còn sống, mồm hết thảy tròn thành hình chữ O hết lượt. Mà đám chính đạo nhân sĩ này khi nhìn tới vị công tử mĩ mạp phiêu nhiên đi sau lưng Minh Chủ, mồm còn ngoác lớn hơn nha. “Ta nhớ rõ Minh Chủ không có sở thích này a.” Tôm Giáp lẩm bẩm nói. “Xem ra Minh Chủ rốt cục cũng đã hiểu đây là xu thế tất yếu a.” Tôm Ất đắc ý rung đùi. “KHông biết vị công tử này là ai.” “Ngu, Minh Chủ mới từ ma giáo trở về, đương nhiên phải là Hộ Pháp của ma giáo rồi.” “Ta nhớ hai hộ pháp của ma giáo là một đôi mà.” “Thế chắc là thánh tử của ma giáo rồi.” “Nếu không thì có thể là tiểu tình nhân của Ma Giáo Giáo Chủ.” “Vì sao mà đời Minh Chủ nào cũng cùng ma giáo dây dưa hết vậy??” “Ngốc, cái này gọi là yêu nhau lắm cắn nhau đau.” “Phải a.” Minh Chủ hứng chịu những ánh mắt mang theo thông điệp “ Quỷ dị” “Ám muội” “Các ngươi có gian tình” mà đổ mồ hôi lạnh/ Lan công tử tiến tới bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “làm sao vậy?” Quả lực là anh khí như lan (hơi thở cũng phảng phất mùi mộc lan dịu nhẹ),Minh Chủ bên tai một mạt ửng hồng. Phía dưới kia một mảnh xôn xao ~~ Lan công tử mìm cười, ngượng ngùng hạ mi mắt, trong tâm đều là gã Minh Chủ ngây thơ ngu ngốc kia, thế nhưng lại càng khơi dậy thích thú, xem ra tháng ngày sau này tuyệt không buồn chán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]