Editor: Vện
Tiêu Ngự không có thời gian đùa nhây với Tạ thế tử, lôi kéo y nói, “Phủ Việt Bắc hầu muốn bắt người, ngươi mau ra chặn đi.”
Vừa ra cửa đã thấy Phượng Chiếu Kỳ và Lục Dung Dung toát mồ hôi hột đứng chờ.
Tạ thế tử là công tử thế gia quý giá như vàng, vậy mà bị ca ca/sư phụ kéo ra chặn đường, tuy Thế tử có thể sai người hầu ra tay nhưng ca ca/sư phụ cũng không để tâm!
Tạ Cảnh Tu nhíu mày, “Lâm Hiển Chẳng phải vết thương của hắn đã được chữa rồi sao Cần đắp thuốc băng bó hay dưỡng thương thì cứ việc để hắn về phủ Việt Bắc hầu, cần gì phải giữ lại đây.”
Mặt Tiêu Ngự buồn rầu, trầm giọng nói, “Nhưng lúc Tần Cánh thay thuốc, phát hiện thương thế của hắn có dấu hiệu chuyển biến xấu.”
Hắn vừa dứt lời, Lục Dung Dung đã tiến vào nói, “Sư phụ, Tần tiểu đại phu nói thuốc hắn điều chế tuyệt đối không có vấn đề, Lâm tướng quân vốn sắp khỏi hẳn rồi! Da non cũng đã mọc. Nếu có vấn đề, nhất định là có người động tay động chân!”
Tạ Cảnh Tu nhìn Tiêu Ngự, Tiêu Ngự cũng trầm mặt gật đầu.
“Ta e đúng là như thế.”
Tiêu Ngự hoàn toàn tin tưởng Tần Cánh và phương thuốc của hắn. Trước kia Tần Cánh từng chăm sóc cánh tay của Chu Chiêu, hắn có nhiều kinh nghiệm về phương diện ngoại thương hơn bất cứ ai. Sau khi giải phẫu xong, Lâm Hiển vẫn do Tần Cánh chăm sóc, dưới điều kiện không có kháng sinh mà vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894780/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.