Editor: Vện
Tiêu Ngự không ngờ thương tích của Lâm Hiển đột ngột chuyển biến tệ như vậy.
Tần Cánh vừa phát hiện vết thương có dấu hiệu xấu đã lập tức dùng biện pháp tăng sức đề kháng cho Lâm Hiển, Tiêu Ngự khử trùng và băng bó lại, nhưng lần này không được may mắn, vết thương chẳng những không chuyển biến tốt mà còn hoại tử nghiêm trọng hơn.
Nhìn miệng vết thương bốc mùi hôi thối, mặt Tiêu Ngự lần đầu lộ vẻ nặng nề.
Tần Cánh đứng bên cạnh, tự trách đến mức rối loạn.
“Phượng đại phu, rốt cuộc vết thương của Lâm tướng quân thế nào Đều tại ta, đều tại ta hết! Ta không nên để người ngoài tiếp xúc với thuốc của Lâm tướng quân!”
Mặt Lâm Hiển không còn chút máu, gò má ửng hồng vì sốt, nghe vậy mỉm cười an ủi, “Tần tiểu đại phu đừng như vậy, người khác đã tính trước mưu đồ, ai mà đề phòng được Đây vốn là chuyện của phủ Việt Bắc hầu, ngươi đâu có can hệ gì Đúng ra ta còn phải xin lỗi các vị đã vất vả mấy hôm nay.”
Tần Cánh nghe thế, ngoài mặt gật đầu mà lòng càng thêm khó chịu.
Lục Dung Dung cầm một tờ giấy chạy vào đưa cho Tiêu Ngự, “Phùng lão đã phân tích phương thuốc, đây là thành phần thảo dược.”
Tần Cánh vội lấy đối chiếu kỹ càng, ngoài thành phần vốn có còn thêm ba loại thảo dược khác chưa gặp bao giờ, nhất định là do Chu Ngôn kia bỏ vào.
Lục Dung Dung nói, “Phùng lão nói mấy loại này không có ở chỗ chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-tu-luong-y/2894781/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.