"Cha con là Âu DươngNgự, mẫu thân gọi Sở Tâm Tuyết." Âu Dương Tĩnh nắm lấy áo bào của ÂuDương Ngự, ngẩng đầu, trên khuôn mặt thanh lệ hoàn toàn là vẻ mặt vôtội.
Tướng quân Phu nhân bên cạnh nghe vậy lảo đảo một cái, nếukhông có tỳ nữ bên cạnh đúng lúc đỡ lấy, chỉ sợ mụ ta sẽ rất chật vật.
Vẻ mặt Âu Dương Ngự trở nên âm trầm, ông quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Tướng quân Phu nhân, hỏi:
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Nàng không phải nói với ta Tĩnh nhi và An nhibị bệnh dịch chết rồi sao? Vì không muốn lây cho người khác, cho nên thi thể đã hoả táng rồi?"
Âu Dương Tĩnh mi mắt rủ xuống, khóe miệnglộ ra cười lạnh. Thì ra Tướng quân Phu nhân lấy cớ như vậy để che dấutội lỗi của mình. Con ngươi chợt lóe, nàng lại ngẩng đầu, có điều lúcnày là nhìn Tướng quân Phu nhân, vẻ mặt đã trở thành điềm đạm đáng yêu.
"Đại nương, sao người lại nói chúng con đã chết? Con và đại ca không phải là bị người đuổi đi đấy sao?"
"Thiếp, thiếp......" Tướng quân Phu nhân á khẩu không trả lời được, tronglòng lại hận đến đòi mạng. Hai tiểu tiện chủng kia không phải đã chếtrồi sao? Làm sao lại có thể xuất hiện?
"Đại nương, Tĩnh nhi biếtngười không thích chúng con, Tĩnh nhi không trách người. Dù sao ngườicũng không phải mẹ ruột của chúng con." Âu Dương Tĩnh vẻ mặt vô tội đáng thương, nhưng lời nói ra lại làm Tướng quân Phu nhân hận không thể bópchết nàng ra. Cái gì không gọi là mẹ ruột, đây chẳng phải đang nói mìnhlà Đại nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/53887/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.