Bọn gia đinh đầu tiênlà sửng sốt, tiếp theo nhìn thấy hai thiếu chủ trên mặt sưng đỏ lập tứclấy lại tinh thần. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, Âu DươngAn, hiểu ra. Chính hai kẻ không biết sống chết này đã đánh chủ nhân.
"Bắt lấy chúng." Tên gia đinh cầm đầu hô lên, một đám người lao lên vậy anh em Âu Dương An lại.
"Grào ——" Bạch Hổ đúng lúc ngẩng đầu rít gào một tiếng.
Lũ gia đinh lập tức dừng bước, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Bạch Hổ uymãnh, nuốt một ngụm nước bọt. Con hổ thật dọa người. Đôi mắt xanh kianhìn quỷ dị làm sao, nó sẽ không ăn thịt bọn họ chứ.
"Bọn chếttiệt các ngươi đang làm gì vậy hả? Không nghe bổn thiếu gia bảo bắt lấybọn chúng sao." anh em Âu Dương Tinh thấy gia đinh sợ, lại hô to.
Gia đinh ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, cũng không dám tiến lên.
"Tinh nhi, Thần nhi, các con đang làm gì thế?" Có lẽ là tiếng ồn bên ngoàiquá lớn, đã làm kinh động đến Âu Dương Ngự trong phủ, cả Tướng quân Phunhân nữa.
"Phụ thân, mẫu thân ——" Âu Dương Tinh bọn họ nhìn thấyÂu Dương Ngự đi ra thì bị dọa nhảy dựng. Bọn họ trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ phụ thân. Hơn nữa bọn họ lo lắng hai tiểu tiện chủng này sẽđem chuyện năm đó bị khi dễ nói ra.
"Phụ thân, không có gì, chỉlà có hai kẻ chạy đến Phủ tướng quân giương oai. Chúng con đang saingười đuổi bọn chúng đi." Âu Dương Tinh chạy nhanh đến Âu Dương Ngự nói, bên cạnh đó không quên nháy mắt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/53886/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.