Bạch Hổ Vương còn đang ngơ ngác, trong lòng cũng đang cân nhắc: Chẳng lẽ tiểu nha đầu này làngười có duyên với mình sao? Cho nên mới có thể giúp nó vượt qua Thiênkiếp?
"Ngươi muốn gì?" Nó há miệng thở dốc.
"Wow." ÂuDương Tĩnh kinh hô một tiếng, mắt to đen nhánh nháy nháy: "Thì ra ngàithực sự có thể nói chuyện." Thật thần kỳ, hóa ra trên thế giới này thựcsự có yêu quái.
Bạch Hổ Vương trợn trắng mắt, vô nghĩa. Tính đếnnay, nó cũng đã vừa vặn ngàn năm đạo hạnh. Cũng bởi vì mỗi năm trăm nămsẽ gặp một lần Thiên kiếp. Đầu hổ thoáng chốc có khói trắng dâng lên,đợi khói tan về phía sau, một thiếu niên áo trắng có đôi mắt màu xanhngọc như có như không xuất hiện.
"Đẹp trai thật." Âu Dương Tĩnhmở to hai mắt nhìn, từ lúc xuyên qua đến giờ Bạch Hổ này là đại soái cađẹp nhất mà nàng từng gặp. Không khỏi nhìn đến ngây ngốc. Có điều ai cóthể nghĩ đến đại soái ca trước mặt này thật ra là hổ yêu đây.
Bạch Hổ Vương không biết tiểu nha đầu này nói thầm cái gì, có điều lúc nhìnthấy ánh mắt nàng nhìn mình, ngược lại nâng cằm, rất hưởng thụ.
"Bạch Hổ tiên sinh, tôn tính đại danh là gì?" Âu Dương Tĩnh trong ánh mắtphảng phất có sao đang lóe lên, cười híp mắt hỏi. Tuy nhiên, trong lònglại bắt đầu tính toán, nếu cứu mạng một hổ yêu, mà lấy được cỏ linh chingàn năm kể ra thì mình cũng quá lời rồi. Tuy nhiên nếu có thể làm choBạch Hổ Vương hỗ trợ mình, đây không phải là càng lời lớn sao.
"Vân Khinh Cuồng." Bạch Hổ Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/53880/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.