Âu Dương Tĩnh và VânKhinh Cuồng ký khế ước, chẳng những lấy được cỏ linh chi ngàn năm, cònđược thêm một quyển nhạc phổ điều khiển muông thú, nàng mừng rỡ, đôi mắt to sáng ngời cười thành hình trăng khuyết.
"Cười, cười, có gìđáng cười đâu." Nhìn thấy Âu Dương Tĩnh tươi cười, Vân Khinh Cuồng cảmthấy chói mắt. Tuy khế ước đã ký, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái.Đường đường là Bạch Hổ Vương lại cùng một tiểu nha đầu ký kết khế ước.Lòng tự trọng bị tổn thương.
Âu Dương Tĩnh không để ý, vẫn là cười híp mắt nhìn nó, nói thẳng:
"Sau này ngươi hãy theo ta đi, có điều ta thích ngươi hiện nguyên hình hơn."
"Hừ ——" Vân Khinh Cuồng hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. Nhưng vẫn ngoan ngoãn biến thành Bạch Hổ uy mãnh.
"Bây giờ đưa ta trở về đi." Âu Dương Tĩnh nhún mũi chân một cái, trực tiếp nhảy lên lưng hổ.
Vân Thanh Ngông cuồng kiêu ngạoc giận dường như muốn phát tiết, rất nhanh như một mũi tên bắn ra khỏi sơn động.
Âu Dương Tĩnh nắm lông mao của hổ, nhanh chóng trở về.
"Grào——"
Vân Thanh Ngông cuồng kiêu ngạoc giận chở Âu Dương Tĩnh đến Vô Nhai cốc thì mở thanh rít gào một tiếng, như âm thanh của sấm sét đùng đoàng vanglên.
"A a a a ——" Nghe thấy tiếng vang Tô Ngâm Duyệt từ trongphòng chạy ra, kết quả nhìn thấy Tiểu Tĩnh nhi nhà mình uy nghi ngồitrên đầu, bên trên một con Bạch Hổ dữ tợn. Nàng ngẩn ra, thiếu chút nữađã ngất đi.
"Duyệt nhi tỷ tỷ, muội về rồi. Sư phụ và đại ca vềchưa?" Âu Dương Tĩnh ngồi trên lưng hổ, ung dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/53881/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.