"Gào ——"
Bạch Hổ gầm dài một tiếng, đôi mắt như ngọc bích nhìn trừng trừng. Thì ra tiểu nha đầu này cũng là vì cỏ linh chi mà đến. Quả nhiên, loài người đều là những kẻ tham lam. Đôi mắt như ngọc bích đã từ kinh ngạc chuyển sang phẫn hận.
Âu Dương Tĩnh thấy thế, thè lưỡi. Nguy rồi, xem ra Bạch Hổ tiên sinh không thích chủ ý này.
"Bạch Hổ tiên sinh, ngài không nên tức giận. Ta bảo đảm chỉ muốn liếc mắt nhìn một cái thôi." Âu Dương Tĩnh giơ hai tay lên cam đoan.
Bạch Hổ hừ một tiếng, hướng về chỗ Âu Dương Tĩnh đi từng bước, há to mồm về phía nàng nhe răng nanh bén nhọn.
Má ơi, Bạch Hổ tiên sinh răng nanh dù có trắng cũng đâu cần khoe ra chứ.
Âu Dương Tĩnh tuy rất muốn cỏ linh chi ngàn năm, có điều nàng biết chắc mình không phải là đối thủ của Bạch Hổ.
"Nếu Bạch Hổ tiên sinh không thích đề nghị này, ta đây không quấy rầy ngài nữa. Ta đi trước nha." Âu Dương Tĩnh nói xong, ánh mắt vẫn nhìn Bạch Hổ, từng bước một lui về phía sau.
Bạch Hổ ngẩng cằm lên, trong đồng tử màu xanh ngọc như có ý khinh thường.
Âu Dương Tĩnh thề nàng thấy được vẻ coi thường khinh bỉ trong mắt Bạch Hổ, có điều nàng bây giờ không thèm so đo với nó. Có điều nó cũng đừng làm gì bất lợi cho mình, hừ, bằng không nàng sẽ cho nó đẹp mặt.
Âu Dương Tĩnh còn chưa lui được mấy bước, đột nhiên sơn động ầm ầm rung chuyển, lay động dữ dội.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Âu Dương Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/53879/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.