"Thì ra huynh là Hạo Trần đại ca." Tiếng Vân Tuyệt Trần truyền đến.
Hạo Trần phút chốc vừa quay đầu lại lập tức trừng hai tròng mắt, phát hiệnVân Tuyệt Trần lúc nãy nhảy xuống dưới vực, giờ lại cưỡi trên lưng BạchHổ, chậm rãi theo vách đá đi lên.
"Ngươi ——" hắn không dám tintrừng mắt nhìn Vân Tuyệt Trần, sao có thể như vậy? Khuôn mặt hai ngườicùng có vẻ phức tạp như nhau, đây là lần đầu tiên anh em bọn họ chânchính gặp nhau.
"Đại ca, thật ra là huynh hiểu lầm phụ thân. Ôngấy vẫn luôn nhớ mẹ con hai người, nhưng khi ông hồi phủ bị người ta phục kích mất trí nhớ, mãi đến năm năm sau mới khôi phục lại. Sau đó chuyệnđầu tiên ông làm là phải đi tìm mẹ con huynh. Nào có thể đoán trước được hai người một chút bóng dáng cũng không thấy, còn phụ thân vẫn luôn cắn rứt trong tâm, cho tới bây giờ vẫn không thể yên ổn......" VânTuyệt Trần giải thích.
"Ta không tin." Vân Tuyệt Trần giải thích, Hạo Trần cũng không thể chấp nhận: "Sao có thể vừa khéo như vậy? Lạinói lấy thế lực Vân gia, ông ta nếu có chút lòng muốn tìm chúng ta, saolại tìm không thấy?" hắn lắc đầu, không thể tin tưởng chuyện như vậy.Nếu đây là thật, vậy việc hắn báo thù còn có ý nghĩa gì?
"Đại ca ——"
"Đừng gọi ta." Hạo Trần oán hận nhìn hắn: "Hôm nay ngươi gặp may, lần sau tanhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu." Dứt lời, hắn ta nhún mũi chân, thi triển khinh công rời đi.
Mà Vân Tuyệt Trần đưa tay ra, cuốicùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/1961439/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.