Nam tử đeo mặt nạ khinh công không kém, một đường đuổi theo, cuối cùng chạy đến đỉnh núi.
Tay hắn nhanh chóng kèm chặt hai bên Lâm Sơ Hạ, đứng ở mép vực, cẩm bào màu bạc đón gió đêm bay bay, đôi mắt hẹp dài nhìn Âu Dương Tĩnh, đáy mắttràn đầy vẻ quỷ dị.
Thấy hắn dừng lại, đám người Vân Tuyệt Trần tất nhiên cũng dừng lại, cùng giằng co với hắn.
"Buông Hạ nhi ra đi ——" Vân Tuyệt Trần đối diện với nam tử đeo mặt nạ nói:"Ngươi có ân oán với Vân gia thì cùng ta giải quyết, đừng làm hại ngườivô tội."
"Người vô tội?" Nam tử đeo mặt nạ làm như nghe thấychuyện buồn cười, con ngươi hẹp dài liếc Lâm Sơ Hạ: "Nàng ta là thê tửtương lai của Vân Tuyệt Trần ngươi, thế nào lại thành người vô tội."
"Ngươi ——" Vân Tuyệt Trần giận dữ: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòngbuông nàng ấy ra?" hắn không thể liên lụy Hạ nhi, không thể làm chuyệncó lỗi với Lâm bá bá.
"Muốn ta buông nàng ta ra đương nhiên cóthể, chỉ cần ngươi từ trên dốc núi này nhảy xuống." Nam tử đeo mặt nạnói với Vân Tuyệt Trần.
Lâm Sơ Hạ vừa nghe, đầu óc lập tức choáng váng. Ý muốn gào thét, nhưng vì bị điểm huyệt nên tất cả âm thanh đềungậm trong miệng.
Vân Tuyệt Trần cũng giật mình, hắn nhìn Lâm Sơ Hạ lắc đầu, lại nhìn nam tử đeo mặt nạ:
"Rốt cuộc ngươi là ai? Có ân oán gì với Vân gia chúng ta?"
"Ngươi rốt cuộc nhảy hay không nhảy?" Nam tử đeo mặt nạ không trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/1961437/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.