"Hạ nhi, cẩn thận ——"
Khi Lâm Sơ Hạ đẩy A Mộc ra chạy tới, nháy mắt bỗng xuất hiện một bóng người màu bạc giống như tia chớp từ chỗ tối xuất hiện, cánh tay dài duỗi ra,đem Lâm Sơ Hạ lướt đi.
Vân Tuyệt Trần mặc dù phát hiện, nhưng lúc cảnh báo đã quá muộn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Sơ Hạ bị bắt.
Anh em Âu Dương Tĩnh đồng thời nhíu đầu mày, nhìn kẻ đeo mặt nạ màu bạc,dừng bên cạnh người áo đen. Người này hẳn là kẻ giật dây.
Lâm Sơ Hạ bị bắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Sau đó giằng co, hướng về nam tử đeo mặt nạ cả giận nói:
"Buông, ngươi buông......"
Nam tử đeo mặt nạ màu bạc kia phiết môi cười, giữ Lâm Sơ Hạ, tay bỗng nhiên ghì chặt.
Lâm Sơ Hạ chỉ cảm thấy thân thể khó chịu, khó chấp nhận, nhịn không được ho khan vài tiếng.
"Hạ nhi ——" nhìn gương mặt Sơ Hạ đỏ lên, Vân Tuyệt Trần biến sắc. Con ngươi thâm thúy trừng mắt hướng về nam tử đeo mặt nạ kia lạnh lùng nói:"Ngươi rốt cuộc là ai? Mau thả Hạ nhi ra."
"Ha ha ha......"Đối với Vân Tuyệt Trần đang lớn tiếng, nam tử đeo mặt nạ bỗng cất tiếngcười to. Cười xong, lộ ra khỏi mặt nạ là đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, nhìnVân Tuyệt Trần đầy hận ý.
"Ngươi thật muốn biết ta là ai sao?"
Vân Tuyệt Trần ngẩn ra, người này vì sao đối với mình giống như hận thù sâu sắc?
"Này, ta nói ngươi muốn gỡ mặt nạ thì gỡ đi, đừng ở đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-thu-nu-vuong/1961435/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.