Có lẽ bởi vì tính cách, mà trước nay tôi rất cẩn trọng, không làm những chuyện sơ suất bao giờ. Nhưng khi ở bên hắn, lại như đã bỏ ra tất cả tiền đặt cược của cả đời này. Trong mắt hắn giấu ý cười, độ cung mà khóe miệng cong lên làm hiện ra hai cái lúm đồng tiền mờ mờ. Hắn nói: “Mình làm sao để cậu thua cho đành.”
Thì ra, yêu là mặc dù bạn không biết rõ tương lai, nhưng vẫn có dũng khí cùng người kia bắt đầu tương lai.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Tuy rằng Châu Tử Bùi mới vừa vào công ty chưa được mấy năm, nhưng bằng vào bảng thành tích công tác đẹp đẽ và khả năng tiếng Pháp lưu loát, ở công ty tư nhân Pháp này hắn đã là một kẻ nổi bật trong lớp người trẻ.
Sau khi Thịnh Minh hoàn thành việc học thì lưu lại trường làm giáo viên, cũng có được danh tiếng rất cao trong giới sinh viên.
Sinh viên lớp đầu tiên mà Thịnh Minh dạy vẫn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng trong vài năm ngắn ngủi ấy, cái nghiệp giảng viên này tựa hồ đã cho hắn rất nhiều. Khác với thời sinh viên của mình, sau khi trở thành giảng viên, hắn bị buộc phải buông tính tình ra để giao lưu với học sinh. So với mấy năm trước, hắn dường như trở nên hài hước hơn đôi chút, không còn trầm lặng như xưa, đặc biệt là khi dạy học, cười càng nhiều hơn, cũng biết vui đùa chút chút với học sinh.
Một mình hắn ngồi trong văn phòng, nhận được điện thoại của Châu Tử Bùi.
“A,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngon-paris/3221221/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.