Thôi Ngọc Khuê và Hưu Ninh Khải đã đứng trong Ảo Hư thành. Quả nhiên, trước mặt hai người không còn là cảnh sương mù nữa, thay vào đó là núi rừng trùng trùng điệp điệp, che khuất hết ánh sáng từ phía Đông.
"Bây giờ cứ thế mà đi thẳng sao?" Thôi Ngọc Khuê hoang mang hỏi.
Hưu Ninh Khải chỉ im lặng gật đầu, đoạn nói: "Để liên lạc với Kim đại đã."
Nói rồi cậu chập hai ngón tay đặt lên thái dương, một lúc sau, tín hiệu đã truyền đến.
"Lôi Sư à? Chỗ hai người ổn không?" Giọng của Kim Thạc Trân đã nghe rất rõ ràng. "Ba người kia đã liên lạc với anh lâu lắm rồi đấy."
"Vẫn ổn mà." Cậu nhìn Thôi Ngọc Khuê. "Hiện tại đã vào tới thành Ảo Hư rồi, mấy vệ binh của anh đã dẹp hết đám kia chưa?"
"Chưa." Anh hạ giọng nói. "Chúng chủ động chạy hết rồi, phải cẩn thận đấy!"
"Đã rõ." Cậu tắt truyền âm, nói với Thôi Ngọc Khuê. "Cứ đứng yên ở đây, chờ ba người kia tới, không được đi đâu hết."
"Hiểu rồi." Thôi Ngọc Khuê gật đầu. "Hay là cậu cứ nghỉ ngơi đi, để tôi căn cho."
Hưu Ninh Khải liếc cậu với ánh mắt "ai tin anh" khiến cậu phải thầm lau mồ hôi hột: "Cứ yên tâm đi!"
Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Hưu Ninh Khải cũng thở dài. Cậu từ từ ngồi xếp bằng, hai tay đan vào nhau đặt lên chân, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thế này là tin tưởng rồi đúng không?!
Những tưởng là Hưu Ninh Khải sẽ chuyên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoanh-thien-truyen-ky/2859825/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.