Hưu Ninh Khải nói: "Đừng sợ, tôi kiểm tra lại vết thương chút thôi."
"Thế thì có ổn không?" Thôi Ngọc Khuê lại thầm lo lắng. Cậu nheo mắt cố nhìn cho rõ vết thương bên bụng đối phương.
Hưu Ninh Khải chỉ thở dài, nói: "Không sao, thông pháp xong tự trị rồi."
Tiếng thở dài kia chẳng biết là sự bất lực vì hoàn cảnh hay sự thất vọng vì năng lực bản thân, nhưng điều đó khiến Thôi Ngọc Khuê có chút không thoải mái. Cậu vẫn chớp chớp đôi mắt lưu ly, nhìn Hưu Ninh Khải một lúc rồi mới cất tiếng: "Cậu đừng có nhịn mãi như thế."
Hưu Ninh Khải chỉ nghiêng đầu nhìn cậu trong sương mù, cậu nói tiếp: "Cái gì cũng có giới hạn của nó. Chịu đựng càng nhiều, tổn thương càng đau. Mà nó... cũng ảnh hưởng tới người khác."
Cậu nắm ngược lại ống tay áo của đối phương, hoà nhã nói: "Tới khi cậu đã không còn khả năng nhẫn nhịn, tức nước vỡ bờ, rồi ai sẽ gánh hậu quả đây?"
"Nói hay đấy." Hưu Ninh Khải dường như bật cười. "Là Mộc Sư dạy anh hả?"
"Sao cậu biết hay thế?" Thôi Ngọc Khuê chợt ngạc nhiên.
"Biết." Hưu Ninh Khải thôi cười, chỉ lắc lắc đầu bẻ khớp cổ và nói. "Phong cách nói đạo lý như thế thì còn giống ai?"
"A ha ha... Cậu tinh ý thật đó..." Thôi Ngọc Khuê bối rối gãi đầu. "Nhưng mà... sao tôi lại cứ thấy hai người như chó với mèo thế... Không thể hoà hợp với nhau trong một khắc sao?"
"Ban đầu tôi đâu có ghét với cậu ta?!" Hưu Ninh Khải đột nhiên nói một cách căm phẫn. "Ai gây sự trước? Ai chướng mắt ai trước? Ai ra tay trước?"
"Cái đó..." Thôi Ngọc Khuê chỉ biết thở dài. "... đành để tôi về hỏi cậu ấy vậy."
Hưu Ninh Khải im lặng hồi lâu, không ngờ lại lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Không cần."
"Cậu..."
"Anh đừng nói về vấn đề đó nữa." Hưu Ninh Khải cắt ngang. "Lắm lúc anh bao đồng quá đấy."
Thôi Ngọc Khuê không phải là kẻ nóng tính, nhưng thấy thái độ vô tình của cậu ta thì cảm thấy có chút khó chịu. Là một người luôn nhún nhường, cậu cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng bám theo cậu ta sát nút.
Sương mù không hề có dấu hiệu giảm, lối đi của hai người vẫn trước sau như một. Hai người đi hoài đi mãi trong sự im lặng đã rất lâu, cho tới khi chân Hưu Ninh Khải chạm trúng một cái đầu người.
Cậu lại rất bình tĩnh, cúi đầu xuống nhìn đã biết là cái đầu ma nơ canh ném trúng Thôi Ngọc Khuê lúc trước.
"Chúng ta đi lòng vòng rồi." Hưu Ninh Khải rũ mi nói.
Thôi Ngọc Khuê đang đi thì bị cậu ta kéo đứng lại, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao??"
"Quỷ đả tường." Hưu Ninh Khải tiện chân giẫm nát cái đầu ma nơ canh, hất nó sang một bên. "Chúng ta đã về với chỗ anh bị một cái đầu giả ném trúng người."
"... Kì thế!" Cậu hoảng hốt. "Chúng ta nãy giờ luôn đi thẳng."
"Nhưng đây là sương mù." Hưu Ninh Khải nói. "Thi triển trận pháp quỷ đả tường cũng không khó."
"Vậy phải làm sao đây..." Thôi Ngọc Khuê vô thức nắm chặt ống tay áo của Hưu Ninh Khải. "Cứ tiếp diễn thế này thì ba người còn lại sẽ làm sao!"
Cảm giác bất an của người đối diện truyền thẳng tới cổ tay Hưu Ninh Khải, cậu chỉ nhìn xuống rồi không nói gì, tiếp tục ngẩng đầu lên, cố gắng trông ra phía xa đằng trước nhưng chẳng thấy gì ngoài màu trắng đục của sương mù.
"A!" Thôi Ngọc Khuê chợt thốt lên một tiếng bất ngờ. "Nếu là vùng có từ trường yếu thì làm sao họ thi triển thuật này được!"
Hưu Ninh Khải quay phắt đầu nhìn cậu, dường như một đốm sáng nhỏ nhoi nhưng cháy rực đã bùng lên trong đôi mắt màu hạnh nhân.
Từ trường pháp lực yếu thì không thể thi triển loại pháp thuật mạnh như quỷ đả tường!
Vậy là chỗ này có thể truyền âm rồi đúng không?!" Thôi Ngọc Khuê hứng khởi hỏi.
Cậu chắp hai ngón tay lên thái dương, hô một tiếng vào trận Thông Linh: "Ê!"
"Á? Ngọc Khuê hả???" Từ bên kia truyền sang một tiếng đầy ngạc nhiên. "Cậu nghe tớ nói không??"
"Thái Hiệnnnn!!" Cậu reo lên ầm ĩ. "Cuối cùng cũng truyền âm được rồi!!!!"
"Chà, giọng Thuỷ Sư nè." Giọng của Thôi Tú Bân truyền tới. "Vậy là an toàn rồi."
Tiếng Thôi Nghiên Thuân cười nói vang lên: "Thế thì tốt quá. Còn Lôi Sư đâu nhỉ?"
"Là tôi đây." Hưu Ninh Khải bấy giờ mới lên tiếng. "Cảm ơn anh đã quan tâm."
"À... được. Vậy bây giờ hai đứa ở đâu thế?" Y lại hỏi tiếp. "Vào được cái thành thứ hai chưa?"
"Thành... thứ hai?" Thôi Ngọc Khuê ngẩn tò te. Cậu quay sang hỏi người đối diện. "Là thành nào thế??"
Hưu Ninh Khải dường như cũng cảm thấy khó hiểu, cậu hỏi lại y: "Phong huynh, anh thực sự có vào cái thành thứ hai sao?"
"Ba người tụi này đều đã vào thành thứ hai rồi." Thôi Tú Bân bảo.
"Lạ thế, tụi em còn chưa vào cái thành thứ nhất nữa." Thôi Ngọc Khuê lúng túng nói. "Hình như giờ mới tới nè."
Trước mặt hai người đúng là có một dãy tường đâm ngang đường chân trời. Hưu Ninh Khải chợt im lặng một thoáng, cậu nhíu mày nhìn toà thành đằng xa, gương mặt vẫn trầm ngâm, hệt như suy ngẫm điều gì.
"Sao mà lâu thế??" Khương Thái Hiện thắc mắc hỏi. "Này, không phải là hai người dừng lại uống nước vỉa hè này nọ nhé!"
"Đừng... đừng nói thế!" Thôi Ngọc Khuê đỏ hết cả mặt lên. "Bọn tớ gặp quỷ đả tường nên đi lòng vòng nãy giờ thôi!"
"Xui thế." Thôi Tú Bân tặc lưỡi. "Bọn này vào trong cực kì thuận lợi, chẳng có ai cản đường hết."
"Mọi người may mắn thế..." Thôi Ngọc Khuê chỉ biết cười khổ. "Có kẻ mặc hồng xiêm y đuổi đánh bọn em nãy giờ đây, mà nàng ta cũng chủ động đi mất rồi."
"Thế thì khó hiểu đấy, có khi nào nữ nhân kia có kế hoạch gì mới đáng sợ hơn không?" Khương Thái Hiện bên kia nghiêng đầu nói.
Hưu Ninh Khải luôn im lặng suy nghĩ đã đột ngột lên tiếng: "Đây không phải Mộng Hư thành."
Hưu Ninh Khải không trả lời cậu ngay, hỏi thẳng vào trận Thông Linh: "Ban nãy mọi người thấy cái thành đầu tiên trông như thế nào?"
"Thành đầu tiên... đầu tiên..." Thôi Nghiên Thuân định thần nhớ lại, nói. "Cực kì rộng và dài, có vẻ lớn hơn nhiều so với thành thứ hai. Tường thành... có màu tím."
"Màu tím." Hưu Ninh Khải ngước mắt nhìn toà thành kia. Không hề có màu tím. "Vậy còn thành thứ hai, anh thấy nó màu gì?"
Y đáp: "Là màu trắng."
Quả nhiên...
Toà thành trước mặt hai người có màu trắng!
"Từ... từ khi nào???" Thôi Ngọc Khuê há hốc mồm. "Chúng ta còn chưa đi qua toà thành thứ nhất mà??"
"Cái này thì tôi không biết." Hưu Ninh Khải lắc đầu. "Bây giờ trước mặt chúng ta đã là cái thành đó thì vào thôi, chuyện kia tính sau."
Thôi Ngọc Khuê chỉ biết bám cậu sát nút, lo sợ nói vào trận Thông Linh: "Mọi người ở bên đó vẫn ổn hết chứ? Nói thật em sợ quá!"
"Ổn cả, đúng là có chút đáng sợ." Thôi Nghiên Thuân thở dài. "Anh có cứ cảm giác có kẻ theo dõi sau lưng mình, nhưng quay lại thì chẳng thấy ai cả."
Thôi Ngọc Khuê than thở: "Toàn là sương mù mà, lấy đâu ra ai được chứ..."
"À không, vào trong thành này thì hết sương mù rồi." Y chợt cười. "Chỉ là tìm cồng vào hơi khó. Không biết sao chỉ có một cổng vào nhưng mấy người bọn anh lại đi ngược đường nhau, cuối cùng mới gặp nhau nè."
"Ồ, hết sương mù thì tốt!" Cậu vui vẻ nói. "Đỡ sợ hơn nãy giờ."
"Cái cổng kia thực sự biết di chuyển hay sao ấy!" Khương Thái Hiện thốt lên. "Cẩn thận nhé!"
"Được!" Thôi Ngọc Khuê nói, đoạn quay sang Hưu Ninh Khải. "Họ nói thành này có cái cổng biết di chuyển đấy, phải cẩn thận."
"... Cổng biết di chuyển à?" Hưu Ninh Khải lầm bầm, cuối cùng chợt ngẩng đầu lên, chắc nịch nói. "Vậy đây là Ảo Hư thành."
"Ảo Hư thành? Nghĩa là thành này..."
"Là không gian bị bẻ cong." Hưu Ninh Khải nói. "Tôi cũng đã nói rồi đấy, nó là không gian bị nguyền rủa, luôn vặn vẹo bẻ cong. Thực chất cái cổng kia không hề di chuyển, mà là không gian trong nó hỗn loạn, di chuyển loạn xạ mọi nơi trong thành."
"Cậu thông minh quá đó, tôi chả thể hiểu được mấy cái này luôn." Thôi Ngọc Khuê trầm trồ nói.
"Bây giờ thì đi thôi." Hưu Ninh Khải cất bước. "Muốn an toàn thì phải nhanh chóng tụ họp với ba người kia."
Hai người cùng nhau chạy thật nhanh tới Ảo Hư thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]