Vân Dương cảm thấy, người kia hình như sắp khóc lên rồi.
"Ngươi cảm thấy, nó quan trọng hơn, hay là ta quan trọng hơn?" Vân Dương nhẹ nhàng thản nhiên cười, y hỏi người kia, "Chúng ta không phải ở đây rồi sao? Việc này không phải là đủ rồi sao, cùng lắm là thiếu một khúc thịt mà thôi."
Thái độ sóng cả không sờn của Vân Dương, ở trong mắt Ngôn Vô Trạm lại là giả vờ thoải mái, không chút để ý của y đâm nhói tim người kia...
Vân Dương vì hắn, ngay cả đàn ông cũng không cần làm...
Hắn...
"Không sao cả, ta còn tay và miệng, không được thì ngươi cho người làm mấy cái bằng ngọc."
Người kia còn chìm sâu trong đả kích nặng nề, đề nghị như nói đùa của Vân Dương khiến hắn càng thêm khó chịu, hắn muốn Vân Dương đừng nói nữa, không chịu nổi nữa...
"Ta vẫn sẽ yêu thương ngươi đến chết đi sống lại, đừng lo."
An ủi của Vân Dương khiến hắn không biết làm thế nào, Ngôn Vô Trạm trong thời gian ngắn không biết nên trả lời ra sao, hắn muốn Vân Dương đừng giả vờ như không có việc gì, cũng không cần miễn cưỡng vui cười... Hắn đau lòng gần chết rồi.
"Hay là nói, Tông Bảo, thật ra ngươi nhớ không phải ta, mà là nó." Thấy bộ dạng Ngôn Vô Trạm như trời sập đất vùi, mặt Vân Dương cũng xụ xuống, biểu tình tự ti lại một lần nữa hiện lên, "Quả nhiên, ngươi vẫn là sẽ ghét bỏ, ta biết không cách nào thỏa mãn ngươi, ta biết ta thành kẻ vô dụng rồi, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136527/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.