Vân Dương, Vân Dương của hắn đã trở về...
Giống như nằm mơ, cho tới bây giờ Ngôn Vô Trạm cũng không thể tin được.
"Không cần nắm chặt như vậy, ta không đi lạc được." Khớp xương đều sắp bị người kia siết gãy rồi, Vân Dương bất đắc dĩ vỗ vỗ tay người kia, ý bảo hắn không nên căng thẳng như vậy.
Người kia nhìn y hé miệng, bộ dạng như có lời muốn nói, có điều đến cùng vẫn không thể nói ra.
Hắn có rất nhiều lời muốn hỏi Vân Dương, thế nhưng quá nhiều, hắn không biết mở miệng thế nào, trong đầu hò hét loạn cào cào, duy nhất rõ ràng, chính là vui sướng...
Vân Dương không chết.
Y còn sống.
Mỗi khi nghĩ vậy một, người kia liền nhịn không được ánh mắt mơ hồ, Vân Dương đi rồi, sống chết chưa biết, nhưng trước sau vẫn tự nói với mình, Vân Dương sẽ không chết, y còn sống, ngay trên lãnh thổ của hắn... Chỉ là cuộc đời này vô duyên, thế nhưng Vân Dương vẫn sẽ sống thật tốt.
"Này, ngươi bình thường một chút cho ta, còn như vậy, ta đánh ngươi đấy!" Thấy hắn trước sau bày ra biểu tình một con chó bị vứt bỏ, Vân Dương cuối cùng nhịn không được giơ giơ nắm tay lên, y không muốn thấy hắn như vậy, y muốn thấy hắn cười, nếu không, trong lòng y cũng khó chịu theo.
Hắn càng như vậy, càng là đang nhắc nhở tội lỗi của y, y khốn kiếp...
"Nói một chút chuyện của ngươi với ta..."
Từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ này, ngắn gọn, cũng mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136526/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.