Vân Dương đi rồi, tới thì tới, đi liền đi, việc y đi hay ở không ảnh hưởng tới bất cứ ai.
Quân đội chỉnh đốn trang bị, làm xong công tác chuẩn bị để nhổ trại rời đi bất cứ lúc nào, Ngôn Vô Trạm cũng giống vậy, có điều hắn bên này vừa dùng xong bữa sáng, Bắc Thần đã cười hì hì đi tới...
Nụ cười của y khiến Ngôn Vô Trạm trực tiếp nổi da gà, lúc hắn vừa định hỏi có phải y muốn đốt lều của hắn hay không, Bắc Thần liền lên tiếng...
”Cái này, mọi việc cũng sắp kết thúc, ở đây có Mộc Nhai, ta cũng yên tâm, ta và người của Mộ Bạch sẽ không theo ngươi trở về đế đô, trong trại không thể cứ bỏ không, bọn ta một lát thu dọn xong phải trở về trước rồi.”
Bắc Thần nói rất hời hợt, nhưng người kia lại nghẹn lời nhìn trân trối, hắn mất một lúc rất lâu mới tiêu hóa hết mấy câu kia của Bắc Thần, biết thì biết, nhưng vẫn khó thể hiểu...
Bắc Thần phải đi... Sao lại đột nhiên như vậy...
”Vì sao...” Suy nghĩ trong lòng không cẩn thận từ trong miệng tuôn ra, bản thân Ngôn Vô Trạm cũng không phát hiện, có thể thấy được hắn khiếp sợ cỡ nào.
Thấy bộ dáng này của Ngôn Vô Trạm, dáng vẻ tươi cười của Bắc Thần cũng nghiêm chỉnh một chút, y miễn cưỡng duỗi người, y hỏi hắn, “Không phải sao?”
Người kia nghẹn lời, thoáng cái tỉnh táo, đúng vậy, không phải sao?
”Ngươi an toàn thì ta đã an tâm, cái gì cần tự mình hiểu, ta vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136459/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.