Bởi vì y là Vân Dương, Ngôn Vô Trạm mới nói như vậy, dù hắn giúp y rửa sạch nghi ngờ, tất cả mọi người sẽ không động tới y nữa, Vân Dương cũng sẽ không sống một mình.
Y đã sớm hạ quyết tâm, giúp Ngôn Vô Trạm bình loạn, ổn định thiên hạ, sau đó, y cùng Phó Đông Lưu đi tìm chết. Y nợ Phó Đông Lưu, trên đường xuống suối vàng, kiếp sau, kiếp sau sau nữa Vân Dương vẫn theo cùng. Không liên quan đến tình cảm, là nợ của y, y thay Ngôn Vô Trạm thiếu nợ.
”Vân Dương, ngươi đừng chết.” Ngôn Vô Trạm lặp lại, vành mắt đỏ càng đỏ, nhưng cuối cùng cũng không chảy xuống một giọt nước mắt.
”Ta...” Vân Dương mở miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng ngoại trừ thở ra kéo dài và run rẩy, y không thể nói ra thứ gì khác...
”Đừng chết, ta xin ngươi.” Hắn từng chết một lần, hắn biết được cái chết đáng sợ dường nào, sau khi sống lại, Ngôn Vô Trạm càng quý trọng sinh mệnh, cũng càng biết cảm ơn, tay lướt qua bàn, hắn ôm lấy cổ Vân Dương, hắn kéo Vân Dương về phía mình, đầu hai người ở phía trên bàn khe khẽ chạm nhau, tư thế giống như loài vật, “Ta không cho ngươi chết...”
Vân Dương không cử động, yên tĩnh mặc hắn kì kèo, một lúc sau, y nói, “Ta có lỗi với hắn...”
Năm chữ này, nhìn như giản đơn, lại dốc hết tình cảm của Vân Dương... Áy náy, hổ thẹn cùng với đau xót đối với Phó Đông Lưu...
Y khiến Ngôn Vô Trạm thiếu chút nữa khóc lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136458/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.