Tiếng chuông xuyên tới lui trong đầu, trí nhớ người kia bị kéo xé chia năm xẻ bảy, trong cơn đau nhức, đầu óc không thể khống chế suy nghĩ miên man, có chút hình ảnh đột nhiên nhảy ra, lại rất nhanh biến mất bị cảnh tượng khác bao trùm...
Có gì đó từng bước xâm chiếm trí nhớ hắn, cũng mạnh mẽ nhét thứ không thuộc về hắn vào, hắn thống khổ ôm đầu, muốn gào thét, muốn giãy dụa, nhưng đến cuối cùng hắn giống như thống khổ co rúc tại chỗ, ngay cả một chút tiếng động cũng không phát ra được...
Đầu lúc nào cũng có thể nứt ra, áo lót trong nháy mắt bị mồ hôi thấm đẫm, ngay lúc Ngôn Vô Trạm ra sức giãy dụa, trong góc lều âm u, một con báo đen đột nhiên nhảy lên...
Đây không phải con báo thông thường, cũng không phải hình thức công kích linh lực, mà là linh lực biến thành, linh thú thật sự.
Ngôn Vô Trạm nghe tiếng linh thú gầm rú, chớp mắt tiếp theo, đau đớn kịch liệt hơi ngừng lại, người kia nghiêng sang bên cạnh, trực tiếp liền ngã xuống giường, cùng lúc đó, đầu thương xuyên qua thân thể đứa bé kia, không thấy vết máu, trong nháy mắt thân thể nho nhỏ liền biến thành cát bụi, tụ thành một đống.
Giải thoát rồi.
Ngôn Vô Trạm chỉ mất sức, không có hôn mê, mặt hắn hướng về phía ngoài giường, tình hình bên ngoài nhìn không sót một cái gì.
Hắn không biết đứa nhỏ quỷ dị kia là từ đâu tới, hắn cũng không biết, trong lều của hắn từ khi nào xuất hiện người đàn ông xa lạ...
Linh thú chỉ hủy đi cái chuông trên mắt cá chân đứa nhỏ kia mà thôi, người thật sự ra tay là Bắc Thần, lúc người nọ thu hồi linh thú, Ngôn Vô Trạm đã nhìn thấy gương mặt đối phương...
Gương mặt đó đã không thể dùng tuấn mỹ để hình dung, trong vẻ lười nhác mang theo một tia tà nịnh, trong dụ dỗ mang theo một vẻ nguy hiểm, giữa chân mày là một điểm chu sa đỏ tươi, càng tô đậm vẻ xấu xa và hung tợn khiến người khác điên cuồng của y thêm sâu sắc...
Đó là một kẻ sẽ khiến người khác như thiêu thân lao đầu vào lửa, không tiếc thân mình.
Có điều...
Ngôn Vô Trạm cũng không đặt chú ý nhiều lên mặt đối phương, ánh mắt xuyên thấu qua lông mi đầy mồ hôi, dừng trên điểm chu sa của người nọ...
Thế gian này, người có chu sa màu sắc này ở vị trí đó sẽ chỉ là...
Hậu duệ của hoàng thất Cửu Minh.
Khác với Lạc Cẩn, Lạc Cẩn chỉ là có sức mạnh của Cửu Minh Tộc mà thôi, y có thể khống chế người chết, nhưng hoàng thất Cửu Minh Tộc lại có năng lực thông linh, có thể khống chế quỷ thần, chỉ huy yêu ma...
Mà đặc trưng rõ rệt nhất của Hoàng thất Cửu Minh chính là, giữa chân mày bọn họ có một vệt chu sa thẳng vào óc.
Lại nhìn gương mặt tuấn mỹ của người nọ, Ngôn Vô Trạm chợt bừng tỉnh.
Cùng lúc hắn đoán ra thân phận người nọ, ánh mắt Bắc Thần cũng đảo qua đảo lại trên người hai người, sau một lát, y tiến lên một bước liền xông vào trung lều...
”Hắn là ai?” Không có quan tâm, không có lo lắng, Bắc Thần cứng rắn hỏi.
Câu hỏi này, áp lực này, trong nháy mắt biến bầu không khí trong lều trở nên căng thẳng, ngay cả đau đớn còn xót lại trong đầu người kia cũng bị Bắc Thần đè xuống rồi...
Người kia ngạc nhiên nhìn Bắc Thần, biểu tình trên mặt đã không thể dùng mờ mịt để hình dung, lúc này Bắc Thần lại hỏi hắn câu thứ hai...
”Ngôn Vô Trạm ngươi lại lén ta nuôi đàn ông trong lều?!”
Nếu trong miệng có nước, hắn nhất định sẽ không chút khách sáo phun lên mặt Bắc Thần...
Ở trong mắt Bắc Thần, dáng vẻ kia của Ngôn Vô Trạm lại đại biểu cho chột dạ, y quả nhiên đã đoán đúng!
Người kia lén lút nuôi đàn ông, còn vừa vặn bị y bắt được!
Lông mi nhướng lên một cái, Bắc Thần chép miệng liền nói, dĩ nhiên y càng muốn mắng người...
”Lạc Cẩn 'xương cốt chưa lạnh', ngươi bên này đã tìm một người thay thế, ngươi bảo Lạc Cẩn 'dưới suối vàng biết được', làm sao 'chết nhắm mắt'?!” (Làm quá hà, Cẩn ca còn chưa chết nha!)
Thật đáng thương!
Một giọt mồ hôi theo gương mặt người kia chảy xuống, hắn nhìn Bắc Thần có trí tưởng tượng vô cùng phong phú, hoàn toàn không còn gì để nói.
Mà người nọ đã không đành lòng nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Bắc Thần nữa, trực tiếp chuyển ánh mắt sang một bên, còn nhìn nữa, gã sợ bị lây bệnh.
Thật ra cũng không trách Bắc Thần được, cảm giác của người nọ và Lạc Cẩn vô cùng giống nhau, chỉ là Lạc Cẩn không có vẻ nguy hiểm và tà nịnh của y mà thôi.
Chủ yếu hơn chính là, bộ dạng người này cùng Lạc Cẩn tương xứng.
Đều xinh đẹp đến khiến người khác không thể hình dung, nếu nói Lạc Cẩn là đối tượng khiến vô số cô nương động lòng hướng tới, tên trước mắt này lại là có thể hại người, làm vô số khiến người khác vừa yêu vừa sợ...
Sau thời gian uống một chén trà nhỏ, trong lều Ngôn Vô Trạm.
Nhân vật quan trọng trong quân doanh đều có mặt, mọi người đều là vẻ mặt nghi ngờ nhìn kẻ đột nhiên xuất hiện, không ai biết gã đi vào quân doanh như thế nào, lại làm sao đi tới bên cạnh Ngôn Vô Trạm...
Mà mấy người khác quan tâm, vẫn lại là quan hệ giữa Ngôn Vô Trạm và người này.
Người kia chịu đủ một đêm ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của bọn họ, có điều trước khi hắn nổi giận, người nọ đã mở miệng trước...
”Ta là Vô Huyên.” Người nọ không nhìn bất cứ ai, chỉ nhìn chằm chằm mười ngón tay giao nhau của mình, gã hơi cúi đầu, vệt chu sa giữa chân mày xóa bị sợi tóc hoàn toàn che chắn, “Ly Gia ở đế đô, đứa con thứ năm không muốn ai biết của Ly Hận Thiên.”
Ngôn Vô Trạm nghe thấy tiếng hít khí, hắn cũng kinh ngạc không nhịn được muốn như vậy, ánh mắt nhìn Vô Huyên ngoại trừ kinh ngạc, càng nhiều dò xét hơn...
Mọi người đều biết, Ly Hận Thiên có bốn người con, mỗi một người đều là nhân vật không tầm thường, mà một tên này, lại là bọn họ chưa bao giờ nghe.
Phản ứng của bọn họ đều trong dự tính của Vô Huyên, gã không muốn giải thích nhiều với bọn họ, cũng không ai có tư cách hỏi tới chuyện của gã, có điều Ngôn Vô Trạm lại có chút manh mối.
Tiên hoàng chết trong chiến loạn, mà hồi chiến loạn này chính là do hậu duệ Cửu Minh cùng Yêu Hoàng và Quỷ Vương cấu kết bày ra, bọn họ muốn lật đổ hoàng thất hiện tại, một lần nữa thống lĩnh Nam Triều.
Có điều sau đó, chiến dịch kia, đám người hậu duệ Cửu Minh thất bại, Yêu Hoàng và Quỷ Vương trở lại Ma giới, mà hậu duệ Cửu Minh cũng từ đó biến mất.
Ngôn Vô Trạm vẫn muốn tra ra thân phận người nọ, nhưng kết quả lại là không được gì mà chấm dứt, sau khi chiến đấu kết thúc, người nọ liền biến mất, Ngôn Vô Trạm chỉ biết đối phương có liên quan với Ly Gia, nhưng chi tiết cụ thể, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Ly Gia cố gắng che giấu, còn người kia biến mất biệt tích, khiến hắn không có chút manh mối.
Thì ra, người này lại là con trai Ly Hận Thiên.
Từ góc độ nào đó mà nói, gã vẫn kẻ thù giết cha của hắn.
Có điều không có Vô Huyên, hắn cũng không thể ngồi ở chỗ này.
Ngôn Vô Trạm sẽ không truy cứu chuyện đã qua, hắn chỉ kinh ngạc thân phận người này mà thôi.
Người hắn vẫn luôn truy tìm lại ở gần hắn như vậy, nhưng hắn lại không biết chút nào...
Việc này cũng không trách được Ngôn Vô Trạm, có một số việc, đã vượt qua phạm vi hắn có thể khống chế.
Vô Huyên là hậu duệ Cửu Minh, gã có năng lực thông linh, gã có thể gọi yêu gọi quỷ, cũng có thể giấu đi thân thể chính mình, gã cũng không biến mất, mà vẫn luôn sống ở đế đô, ngay trước mắt Ngôn Vô Trạm.
Ngoại trừ Ly Hận Thiên và người của Ly Gia, Vô Huyên cũng không gặp bất kỳ ai, dù là người hầu, cho nên sự hiện hữu của gã, bên ngoài cũng không biết.
Chính vì vậy, Vô Huyên mới có thể tự do như vậy, không bị Phó Đông Lưu truy kích.
Phó Đông Lưu ngàn tính vạn toán cũng không ngờ tới sự tồn tại của Vô Huyên.
Người nọ cũng đã theo hồi đại chiến kia biến mất.
Lần này yêu vật đại loạn, Vô Huyên cùng Yêu Hoàng đã sớm có ước hẹn, gã trước đó tới hỗ trợ, dưới sự sắp xếp của Khâm Mặc, bọn họ thuận lợi tới chỗ giao giới giữa Nam Triều và Đông Câu, chỗ kia hơi gần Đông Câu, cho nên đến nơi đó chính là sắp xếp của Văn Diệu, chính vì chuyện này, mới dẫn tới mọi chuyện xảy ra sau đó.
Bọn họ không ở đế đô, Phó Đông Lưu chui vào chỗ trống, Ly Lạc và Mộc Nhai bị khống chế, theo sát sau đó chính là Khâm Mặc trở về đầu tiên, mà Vô Huyên và Văn diệu bị thương ở lại sau cùng.
Đế đô nhìn như bình tĩnh, không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng Văn Diệu vừa xuống xe ngựa đã bị người bắt lấy, Vô Huyên phát hiện không ổn, lập tức gọi Thanh Bì Quỷ ẩn đi thân thể, cho nên lúc đối phương đẩy cửa xe ra, chỉ thấy xe ngựa trống không mà thôi.
Vô Huyên trốn đi rồi, cũng rất nhanh điều tra rõ chuyện này, gã rất bất ngờ, lại có người muốn mưu phản, gã càng bất ngờ, người nọ lại đánh ý đồ lên người Ly Gia của gã.
Vô Huyên có thể tìm ra chỗ giam giữ đám người Mộc Nhai, lại không tìm được chỗ của Ly Hận Thiên, dù có thể công khai ra vào mọi chỗ, gã cũng không tìm được.
Cho nên gã chỉ có thể dằn lòng không nóng vội, gã đã liên lạc với thuộc hạ của những người khác, nhưng không có bất kỳ động tác gì, Ngôn Vô Trạm không ở, dù bọn họ giết vào hoàng cung cũng vô ích. Hơn nữa, Phó Đông Lưu cũng không phải một nhân vật đơn giản, hành động thiếu suy nghĩ chỉ đánh rắn động cò mà thôi.
Gã không muốn thấy Phó Đông Lưu lại lấy tính mạng Ly Hận Thiên ra uy hiếp bọn họ.
Những bước nên làm, đã chuẩn bị thỏa đáng, mọi thứ cũng chỉ còn chờ Ngôn Vô Trạm trở về đế đô, đến lúc đó, đem nghịch tặc này một mẻ bắt lấy.
Vô Huyên ở đế đô nghe được tin Thanh Nhiên và Thất, là gã để bọn họ tới trợ giúp, Vô Huyên vốn không định hiện thân, có điều lúc nguy nan, gã không ra tay giúp đỡ không được...
Hắn không thể trơ mắt nhìn Lạc Cẩn đi chịu chết, cũng không thể nhìn Ngôn Vô Trạm bị đâm, hiển nhiên, lần này gã làm chuyện thừa rồi, dù gã không đến, Bắc Thần cũng có thể cứu được Ngôn Vô Trạm.
”Vừa rồi, cái kia, đến cùng là chuyện gì?” Về việc của Vô Huyên, Mộ Bạch và Bắc Thần cũng có nghe thấy, bọn họ và Mộc Nhai quan hệ không như bình thường, có điều những chuyện kia bọn họ đều sớm quên sạch sẽ, dù bây giờ nói ra, cũng giống như lần đầu nghe nói vậy, có những thứ không cần để ý, sớm đã theo mấy chén rượu vàng rơi xuống chân trời góc biển rồi.
Thấy Vô Huyên không trả lời, Mộ Bạch lại hỏi tới, “Chính là tiểu quỷ vừa rồi kia.”
Nói là tiểu quỷ cũng không quá, bọn họ đều thấy được, cũng giật nảy mình.
Nghe đến đó, Vô Huyên mới ngẩng đầu lên, bọn họ lại không biết xảy ra chuyện gì...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]