Ánh mắt Hoằng Nghị khiến Ngôn Vô Trạm ngẩn ra, hắn nói gì không đúng sao?
Hoằng Nghị không phải không định giúp hắn, đã rời khỏi sao.
Hoằng Nghị rất nhanh một lần nữa chuyển ánh mắt sang chén trà trong tay, y vô cùng lễ độ uống cạn một ngụm trà cuối cùng, mới lại mở miệng, có điều Hoằng Nghị vẫn ngắn gọn như vậy, "Đã sắp xếp xong."
"Cái gì?" Ngôn Vô Trạm nghe không hiểu.
"Chuyện của ngươi." Hoằng Nghị lạnh nhạt nói.
Người kia kinh ngạc, hỏi ra nghi ngờ trong lòng, "Không phải ngươi không quan tâm sao?"
Hắn vừa nói xong, Hoằng Nghị lập tức nhìn lại, ánh mắt lạnh băng kia như đang nói, ta đã nói ta sẽ mặc kệ khi nào?
Hoằng Nghị chưa từng nói, thế nhưng y đã làm như vậy. Sau khi Bắc Thần tỏ rõ thái độ, không nói một lời liền rời đi, ý tứ của y, Ngôn Vô Trạm đã hiểu, nói hay không nói cơ bản không quan trọng.
"Ngươi!" Thấy người kia vẫn là dáng vẻ khó hiểu, Hoằng Nghị thẳng thắn nói rõ, y chỉ chỉ Ngôn Vô Trạm, lại chỉ chỉ chính mình, y nói với Ngôn Vô Trạm, "Trách nhiệm."
Y đã cưới Ngôn Vô Trạm, y là người đàn ông của hắn, Hoằng Nghị phải có trách nhiệm đối với hắn, gánh vác trách nhiệm y phải làm.
Y rời đi, không phải là vì không muốn quan tâm hắn, mà là y không thích nghe mấy lời quang minh chính đại của Ngôn Vô Trạm.
Bạc, y có rất nhiều, có thể so với quốc khố hay không y không quan tâm, chí ít đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136307/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.