Ngôn Vô Trạm không ngờ tới, mọi người lại toàn bộ đều ở đây rồi.
Bắc Thần, Lạc Cẩn, Hoằng Nghị, ngay cả Mộ Bạch đều ở đây.
Bầu không khí trong phòng vốn cũng không tốt là bao, không phải ngồi im một mình thì là nhỏ giọng trao đổi, nhưng sau khi nhìn thấy Ngôn Vô Trạm, cả bầu không khí càng trở nên quái dị...
Mọi người đang nhìn hắn, ánh mắt kia khiến cả người Ngôn Vô Trạm có chút không dễ chịu.
Hắn không động đậy, liền đứng tại cửa.
Bên trong cùng bên ngoài giằng co, Mộ Bạch nhìn qua nhìn lại, thấy bọn họ giống tảng đá, không phản ứng như vậy liền không nhịn được cười trộm.
Y biết bọn họ đang nhìn cái gì.
Người này không thay đổi, thế nhưng thân phận lại đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, dù gặp lại, bọn họ cũng không có cách nào đối xử với hắn giống như trước kia vậy.
Lúc Ngôn Vô Trạm chưa tới, bọn họ còn không nghĩ đến, bây giờ hắn vừa xuất hiện, vấn đề nghiêm trọng này đồng thời nảy ra trong đầu mấy người.
Cố gắng khiến cho nụ cười của mình không vui sướng như vậy, Mộ Bạch thoải mái đứng lên, liền hướng về phía người kia cung kính làm lễ, y muốn đại diện cho bọn họ, "Hoàng thượng thánh an."
Ngôn Vô Trạm không có tình cảm gì 'Ừm' một tiếng, liền không có đoạn sau.
Một tiếng hoàng thượng này, một lời đáp lại ngắn gọn này khiến bầu không khí trong phòng trở nên quỷ dị.
Mộ Bạch không hề thu lại vui sướng trên sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136298/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.