Nhiệt độ của Hoài Viễn lẫn mùi thuốc, thoáng cái bao phủ lấy người kia, lo lắng trên người Hoài Viễn có vết thương, cho nên người kia không đá văng y ra, mà vẫn giữ tư thế đó không nhúc nhích. Nhưng mặt hắn lại trầm xuống.
"Buông tay." Ngôn Vô Trạm lớn tiếng quát.
"Không buông" Hoài Viễn cố chấp lắc đầu, không những không buông ra, trái lại ôm chặt hơn nữa, "Sau này, đều sẽ không buông ra nữa."
Người kia chậm rãi hít khí, giống như đang khống chế tâm tình của mình, nhưng giọng điệu câu nói tiếp theo lại càng nặng, "Làm càn!"
"Chuyện càng càn quấy hơn thần cũng làm rồi!"
Một câu nói của Hoài Viễn khiến bầu không khí trong nháy mắt ngưng lại, người kia không động đậy nữa, nhưng Hoài Viễn có thể cảm nhận rõ ràng xa cách và lạnh lùng của hắn. Hắn giận rồi.
Nhưng dù vậy, Hoài Viễn cũng không buông tay.
Y cho tới giờ cũng không sợ Ngôn Vô Trạm, y chỉ không muốn khiến hắn thất vọng mà thôi, y muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của người kia, còn có dáng vẻ tràn đầy tự tin của hắn... Yêu cầu của Hoài Viễn thật ra cũng không nhiều, y cùng lắm chỉ muốn dùng cả đời y, bảo vệ nụ cười kia mà thôi.
"Xin lỗi, thần không có thể tìm được người đúng lúc, không có thể đến giúp ngươi đúng lúc, để người chịu nhiều khổ cực như vậy..."
Những ngày Ngôn Vô Trạm không có ở đây, Hoài Viễn sống một ngày bằng một năm, y gần như không ngủ không nghỉ đi tìm hắn, vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136296/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.