Mộ Bạch đi tìm bọn họ, y thẳng thắn nói, Ngôn Vô Trạm mất tích rồi, bọn họ có tình nguyện giúp đỡ tìm kiếm hay không.
Y không cần những lời vô ích, y chỉ cần một câu nói của bọn họ.
Hoằng Nghị gật đầu, Lạc Cẩn cũng khiến y kinh ngạc mà đồng ý.
Cho nên mấy người này, rất nhanh liền chạm trán ở gánh hát.
Đây chính là lần đầu tiên bọn họ ngồi cùng một chỗ.
Tất cả mọi người.
"Con thuyền này, các ngươi đã lên, mái chèo cũng đã sớm ném đi, hiện giờ chúng ta ngồi chung một thuyền, cho dù trước đây là địch hay bạn, thời điểm này đều là người trên cùng một chiến tuyến.
Đây là chỗ của Mộ Bạch, trong gánh hát cũng đều là người của y, cửa lớn vừa đóng, y liền không cần giả thần giả quỷ, cũng không có thời gian nói lời thừa thải.
Y thẳng thắn nói rõ.
"Về người kia, tên thật sự của hắn là Ngôn Vô Trạm."
Lời này vừa nói ra, hai người kia sau một lúc lâu mới có phản ứng...
Họ Ngôn chính là họ của hoàng tộc, hơn nữa cái tên này...
Giống như sét đánh ngang trời, hai người đồng thời mở to hai mắt nhìn, ngay cả Hoằng Nghị cũng lộ ra biểu tình hiếm thấy...Vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ.
"Các ngươi đoán đúng rồi."
Mộ Bạch không nói rõ, nhưng xác nhận suy đoán của bọn họ. Y không cho bọn họ thời gian để tiếp nhận, lời kế tiếp của y mới là trọng điểm...
"Các ngươi đã vào căn phòng này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang-2/3136232/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.